BẠN ĐANG ĐỌC
Tác giả: Gia Ti Đường
Nguồn convert: Reine Dunkeln
Cảm ơn bạn Reine Dunkeln đã cv bộ này
Editor: Lemon
Bìa: Onlytling
Tình trạng: Hoàn edit
Số chương: 15 chương
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , H văn , Ngọt sủng ,
Cẩu huyế…
#cao-h
#caoh
#cổđại
#h-văn
#ngọt
#sung
Chương 14 Yêu
Từ lúc bệ hạ vẫn là Thái Tử ngự y này đã đi theo hầu hạ, nhiều năm như vậy hắn chưa bao giờ gặp qua bệ hạ cười! Càng miễn bàn cười ngây ngô như vậy, từ trước đến nay là nhân tinh ngự y cũng có chút ngốc (?), không biết ra sao, thầm nghĩ hay là bệ hạ bị tức giận đến khác thường đi!
Mơ hồ một hồi ngự y lại nói: “Có lẽ là thần nhìn lầm rồi! Mới một tháng mà thôi!”
Lần này bệ hạ nghe xong liền mặt lạnh lẽo quay đầu nhìn hắn: “Nhìn lầm?”
“Không không không, không phải!” Ngự y lắc đầu.
“Nói cẩn thận!”
“Thần, thần khám ra công chúa có hoạt mạch, nhưng không rõ lắm, thần cũng không biết……” Kỳ thật ngự y đối y thuật của mình rất yên tâm, biết tuyệt không nhìn lầm, chỉ là hắn không rõ thái độ bệ hạ.
Mày Lý Việt lần thứ hai nhăn lại: “Chẳng lẽ còn có sai sót?!”
Ngự y cuống quít lắc đầu, hạ quyết tâm: “Bệ hạ, thần có chín thành nắm chắc!”
Lý Việt cũng không phải hoàng đế không nói lý, biết mọi việc đều có cái vạn nhất, ngự y nói đến như vậy rồi, hắn mày hơi nhếch lên, lại hỏi: “Lúc nào mới có thể chắc chắn?”
“Lại qua nửa tháng nửa thần liền có thể!”
“Được, nửa tháng này ngươi ở lại đây.”
“Dạ.” ngự y tất nhiên là đồng ý, trong lòng lại nghĩ, hài tử trong bụng công chúa rốt cuộc là của ai!
Đang nghĩ ngợi, trong trướng có tiếng vang rất nhỏ, ngự y nhanh chóng cúi đầu, lại thấy bệ hạ lập tức nhấc chân đi vào. Hắn cũng thấy nhiều không trách, công chúa từ nhỏ đến lớn, bệ hạ đều chăm lo cẩn thận như vậy.
Cách màn, hắn nghe được tiếng bệ hạ nói: “Tỉnh rồi?”
“Phụ hoàng…… Ngô……”
Ngự y cảm thấy có chút không thích hợp, thanh âm này, sao giống đang hôn nhau vậy……
Lý Việt cong lưng, còn không đợi Lý Trân Trân mở mắt liền nâng mặt nàng hôn lên, hôn đến Trân Trân suýt nữa không thở nổi mới thả nàng ra. Lý Trân Trân duỗi tay: “Muốn phụ hoàng ôm……”
Lý Việt lên giường, dựa ngồi ở đầu giường, cẩn thận ôm Trân Trân vào lòng, vuốt bụng nàng, dán lên lỗ tai nàng, thanh âm ôn nhu như hồ nước mùa xuân: “Cơ thể bảo bối có chỗ nào không khoẻ không?”
“Không có nha……” Lý Trân Trân tò mò nhìn hắn, thấy trên mặt Lý Việt là ôn nhu xưa nay chưa từng có, trong lòng một mảnh mềm mại, nàng bất giác chu miệng, dán mặt lên lòng ngực Lý Việt, làm nũng nói, “Phụ hoàng sau này không thể làm Trân Trân như vậy!”
Là đang nói tới chuyện thao nước tiểu.
Lý Việt biết rõ còn cố hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Trân Trân xấu hổ buồn bực muốn xoay người đi: “Hừ!”
Lý Việt cười lại ôm nàng vào ngực ôm chặt, bàn tay trước sau vuốt ve bụng nàng.