ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni
Cảnh Nghi nheo mắt nhìn chằm chằm.
Lệ Vấn Chiêu bỗng cảm giác tim đập thịch một cái. Bị phát hiện rồi.
Nhưng mà không sao! Lộ chưa nhiều, vẫn còn cứu vãn được.
\”… Ừm? Cảnh quản gia, bên kia có món bò xào nấm truffle đen nhìn ngon lắm. Cậu thử qua ăn xem sao.\” Lệ Vấn Chiêu nhàn nhã chỉ về phía bàn tiệc ở cổng lớn.
Từ góc nhìn của hai người, đúng lúc có thể thấy rõ bàn buffet ngập món ngon.
Cảnh Nghi nheo mắt đầy nghi hoặc: \”Anh vừa nãy không nghe thấy gì sao?\”
Lệ Vấn Chiêu bày ra nụ cười lạnh quen thuộc: \”Nghe thấy rồi, tiếng bụng trống rỗng của cậu đang kiêu.\”
Cảnh Nghi ngại ngùng đưa tay xoa xoa bụng: \”…\”
Sáng nay không ăn sáng, đói thật rồi.
Ọc ọc ọc ọc!
Cảnh Nghi vội vàng ôm bụng lại, ánh mắt kỳ lạ liếc Lệ Vấn Chiêu.
Không đúng lắm.
Thực sự cảm giác có chỗ nào đó rất không đúng.
Nhưng mà… nghĩ mãi cũng chẳng ra.
Cảnh Nghi vò đầu bứt tóc đầy khổ não: \”Đại thiếu gia, vừa nãy tôi gọi anh, anh không nghe thấy à?\”
Lệ Vấn Chiêu điềm nhiên đáp: \”Tôi đang nói chuyện với tổng giám đốc Thẩm.\”
Thẩm Thù Bách: \”…\”
Hai người các anh, chỉ cần một trong hai chịu nhìn tôi lấy một cái, tôi cũng không phải cảm thấy mình giống người hầu như này đâu!
Cảnh Nghi không phát hiện điều gì kỳ lạ, lại bị mùi thơm từ xa hấp dẫn, bèn thẳng thắn thử một chút:
【Lệ Vấn Chiêu là đồ đại ngốc! Lệ lột da! Lén lút mở trại giam chứa chấp tội phạm!】
Đôi khi cách thử nghiệm tối giản nhất lại chạm đúng chân lý cao cấp nhất.
Cảnh Nghi đầy hào hứng nhìn sang bên cạnh —
\”Cảnh quản gia, mau giấu cái bụng rỗng của cậu lại đi.\” Lệ Vấn Chiêu vẫn giữ giọng bình thản. \”Cả sảnh tiệc sắp nghe thấy hết rồi.\”
\”…\” Cảnh Nghi lập tức siết chặt bụng.
Hừm.
Mọi thứ vẫn bình thường.
Chắc là đói đến mức sinh ảo giác thôi.
Cảnh Nghi lắc đầu, quăng hết những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu: \”Vậy tôi qua ăn chút đồ trước đây. Để bụng đói lâu quá không tốt, ảnh hưởng trí thông minh.\”
\”Tôi nói này…\” Thẩm Thù Bách cuối cùng cũng mở miệng: \”Đây là hội trường của tôi, tiệc của tôi, chủ đề của tôi! Hai người làm thế này, có phải là không tôn trọng tôi lắm không?\”
Cảnh Nghi quay đầu, đầy ngạc nhiên: \”Thẩm tổng, anh vẫn còn ở đây à?\”
Thẩm Thù Bách: \”…\”


