[ Hoàn/Đm ] Mỹ Nhân Mọt Sách Lại Bị Trùm Trường Bắt Nạt – 3. 🐇 muốn cùng trùm trường đi thư viện 🤍 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[ Hoàn/Đm ] Mỹ Nhân Mọt Sách Lại Bị Trùm Trường Bắt Nạt - 3. 🐇 muốn cùng trùm trường đi thư viện 🤍

EDIT: @zhuyulin_ 🐇

——

Buổi tối, Nam Độ nằm dài trên giường, vừa nhắm mắt thì trong đầu lại hiện lên cảnh tượng ban sáng – cái cảnh… hôn kia.

Là nụ hôn đầu của cậu đó!

Vậy mà lại bị Diệp Tấn Hoành từ đâu chui ra bất thình lình cướp mất.

Nam Độ lăn qua lăn lại, đầu óc rối như tơ vò. Rõ ràng hôm nay còn chưa ôn bài mà đã cuống cuồng leo lên giường trùm chăn.

Mà nhắc tới ôn tập, mắt cậu bỗng sáng lên – chẳng lẽ… đây là âm mưu mới của Diệp Tấn Hoành?!

Cố tình tỏ tình khiến người ta bối rối không yên, tâm trí rối loạn đến mức chẳng học hành gì được… rồi chờ tới lúc thành tích tụt dốc, hắn sẽ thừa cơ châm chọc, cà khịa, khiến cậu tổn thương gấp bội… Biết đâu từ đó còn không ngóc đầu lên nổi nữa…

Càng nghĩ càng tức, Nam Độ nghiến răng: Đúng rồi! Chắc chắn là như thế!

Nếu không thì giải thích sao nổi mấy trò kỳ quặc của hắn trước đây? Nói gì mà cố tình thu hút sự chú ý của cậu… tất cả đều là kế hoạch có sẵn! Hóa ra đều là bịa đặt để che giấu ý đồ xấu xa… Mà chuyện sáng nay gây ầm ĩ đến vậy, chắc chắn hắn cũng lo bị phạt nên mới bày mưu tính kế đánh lạc hướng mọi người!

Nghĩ vậy, Nam Độ rốt cuộc cũng tạm yên lòng, kéo chăn che đầu, chìm vào giấc ngủ.

——

Sáng hôm sau, vừa đặt chân vào lớp, Nam Độ liếc mắt một cái đã thấy Diệp Tấn Hoành đang ngồi ngay bên cạnh chỗ mình.

Cổ mới vừa đỡ cứng một chút giờ lại cứng đơ như đá.

Cậu nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh lấy bài tập trong cặp ra, đi nộp từng môn. Xong xuôi, cậu lấy sách giáo khoa, dựng lên hộp bút làm vách ngăn, chuẩn bị tranh thủ ôn lại chút bài trước khi vào tiết.

Thế nhưng vừa nhìn được một chữ, đầu cậu đã như có sương mù kéo tới – hoàn toàn không học nổi!

Mà nguyên nhân thì rõ như ban ngày – Diệp Tấn Hoành từ lúc cậu vào lớp đến giờ chưa hề rời mắt khỏi cậu lấy một giây!

Cái ánh mắt ấy cứ như muốn dán lên mặt người ta vậy! Nam Độ bực muốn phát điên, cuối cùng nhịn không nổi nữa, nghiêng đầu gắt khẽ:

\”Này… sắp vào học rồi, sao cậu còn chưa về chỗ?\”

Diệp Tấn Hoành chống cằm, nhìn cậu cười tủm tỉm chẳng nói gì.

Một lát sau chuông reo, hắn mới gõ nhịp cây thước lên bàn, thản nhiên thông báo:

\”Tôi không đi đâu, tôi xin thầy cho đổi chỗ rồi.\”

Nam Độ giật mình thon thót, đang định hỏi cho ra lẽ thì lại thấy thầy giáo bước vào lớp, đành phải nuốt câu nghi vấn vào bụng, tạm thời nghiêm túc nghe giảng.

Nhưng mới được nửa tiết, người bên cạnh đã bắt đầu \”ngứa nghề\” không chịu yên phận.

Đầu tiên, Diệp Tấn Hoành cố tình làm rơi bút. Nhân lúc cúi xuống nhặt, hắn lơ đãng dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào bắp chân trần lộ ra dưới bàn của Nam Độ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.