|Hoàn| |Đm| |Edit| ── .✦♡⪩. .⪨|Xin Hãy Kết Hôn Với Em Đi!| – Chương 4 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

|Hoàn| |Đm| |Edit| ── .✦♡⪩. .⪨|Xin Hãy Kết Hôn Với Em Đi!| - Chương 4

Ngu Duy Sanh chăm chú nhìn hàng chữ đó trong vài giây.

Chữ nào anh cũng nhận ra, nhưng ghép lại với nhau thì lại tạo thành một câu khiến anh không tài nào hiểu nổi. Anh ngập ngừng giây lát, ngẩng đầu nhìn Sầm Tinh.

Sầm Tinh hơi cúi đầu, mặt đỏ lựng. Khi nhận thấy ánh mắt Ngu Duy Sanh đang hướng tới mình, cậu len lén ngước mắt lên, nhưng ánh nhìn của hai người chỉ vừa chạm nhau, cậu lập tức lẩn tránh.

\”Em…\” Ngu Duy Sanh ngập ngừng.

Sầm Tinh vẫn cúi đầu, đột ngột giơ bút lên. Cậu nghiêng người, viết ngoáy lên trang giấy, rất nhanh đã gạch bỏ hai chữ \”ngài\” trong câu.

Ngu Duy Sanh nhịn không được bật ra một câu: \”Tôi không có ý đó.\”

Có lẽ cậu lại diễn giải lời anh theo một cách khác. Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm ngước mắt lên, còn mỉm cười với anh.

Khách quan mà nói, Sầm Tinh là một chàng trai có gương mặt thanh tú và dễ gây thiện cảm. Gương mặt nhỏ nhắn, sống mũi và đôi môi đều xinh xắn, chỉ có đôi mắt là to hơn một chút. Khi cậu cười, khóe mắt hơi xệ xuống, trông mềm mại và đáng yêu.

Nhưng như vậy cũng không thể khiến Ngu Duy Sanh bỏ qua vấn đề mấu chốt. Anh dùng đầu ngón tay chỉ vào hai chữ \”kết hôn,\” khoanh một vòng: \”Cái này là gì?\”

Sầm Tinh cúi đầu, lấy mu bàn tay cọ cọ má mình đang nóng bừng, trông đầy vẻ ngượng ngùng.

Bầu không khí lập tức trở nên kỳ quặc.

\”Em hình như… có hiểu lầm gì đó?\” Ngu Duy Sanh lên tiếng.

Sầm Tinh nhanh chóng lắc đầu, đưa tay cầm quyển sổ lại, lật sang trang giấy trắng rồi bắt đầu viết.

Ngu Duy Sanh kiên nhẫn chờ.

Rất nhanh, cậu viết xong. Nhưng lần này, cậu không giơ quyển sổ lên như trước mà gấp sổ lại, nhét vào tay Ngu Duy Sanh.

Khi Ngu Duy Sanh mở ra, cậu đã nhảy khỏi ghế sofa, chạy nhanh về phòng mình và đóng cửa lại.

Ngu Duy Sanh nhíu mày, lật tìm trong quyển sổ, một lúc lâu mới thấy nội dung mà Sầm Tinh vừa viết.

—Ngài thực sự rất tốt. Cảm ơn ngài, chúc ngài ngủ ngon.

Anh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cánh cửa đã khép kín.

Việc giao tiếp với cậu nhóc câm này thật sự không dễ chút nào. Sau vài giây do dự, Ngu Duy Sanh đứng dậy, gõ cửa phòng Sầm Tinh.

\”Có thể nói chuyện thêm vài câu không?\” Anh nói qua cánh cửa, \”Tôi nghĩ giữa chúng ta chắc chắn có hiểu lầm gì đó.\”

Rất nhanh, cánh cửa mở ra. Gương mặt Sầm Tinh vẫn đỏ bừng, đôi mắt to tròn nhìn anh một cách yên lặng. Ngu Duy Sanh đưa tay kéo cậu trở lại vị trí hai người vừa ngồi, mở quyển sổ ra, chỉ vào dòng chữ kia, gõ vài lần.

Nó quá khó tin, đến mức trong chốc lát anh không biết nên hỏi từ đâu. Sầm Tinh thấy vậy, lại cầm sổ lên viết tiếp.

Lần này, Ngu Duy Sanh căng thẳng hẳn, sợ cậu lại tìm cách lấp liếm rồi bỏ chạy. May mà lần này, sau khi viết xong, Sầm Tinh không chạy đi mà giơ sổ lên một cách cẩn thận.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.