Chiều hôm ấy, Tưởng Nghiêu có điểm thi bổ sung.
Giáo viên các môn tự mình ra mấy câu khó, tổng hợp vào một đề, Trương giáo chủ trông coi toàn bộ quá trình hắn làm bài, cuối cùng điểm vẫn rất cao, chứng minh kết quả của hắn thật sự không có vấn đề.
Đến tối, diễn đàn trường lại bị tên hắn chiếm cứ.
Cả lớp 11A1 lại lần nữa trở thành miếng bánh ngon, những đứa bình thường thân hay không thân đều tới nghe ngóng tin tức.
Trong nhóm lớp.
Chương Khả: [Bọn lớp khác hỏi tao rõ nhiều, điện thoại tao lag hai lần rồi.]
Hàn Mộng: [Hôm nay đàn em trong ban văn nghệ cực kỳ nhiệt tình với tao, tao tưởng anh chàng kho báu tao đây cuối cùng cũng được phát hiện…\”
Trần Oánh Oánh: [Rồi sao?]
Hàn Mộng: [Ứ muốn nói! Tôi hận! Đồ alpha đáng ghét!]
Quách Chí Hùng: [Thật đấy, anh Nghiêu quá nổi tiếng, ngay cả bạn của bạn gái tao cũng nhờ em ấy hỏi tao anh Nghiêu có người yêu chưa.]
Chương Khả: [Gấu này, tao có bốn chữ không biết có nên nói không.]
Quách Chí Hùng: [Gì?]
Hàn Mộng: [Ăn không nói…] [1]
Trần Oánh Oánh: [Hai ông câm mõm, đừng phá hoại tình cảm nhà người ta.]
Chương Khả thu hồi một tin nhắn.
Hàn Mộng thu hồi một tin nhắn.
Quách Chí Hùng vẫn đang mù mịt: [Ăn không nói có á? Là sao?] [2]
[1-2] Hàn Mộng định nói là \”ăn không nói bạn\” (无中生友), là biến thể của \”ăn không nói có\” (无中生有), ý ở đây là tự người yêu Quách Chí Hùng muốn hỏi Tưởng Nghiêu có người yêu chưa chứ không có người bạn nào hỏi cả.
Tưởng Nghiêu: [Không có gì, người anh em, cậu hãy tin tôi, tôi không phải hạng người ấy.]
Quách Chí Hùng: [?]
Chương Khả: [Anh Nghiêu, cuối cùng cũng thấy cậu, hôm nay điện thoại tôi suýt hỏng, toàn tin nhắn là tin nhắn, tại cậu tất đấy, cậu nên đền tôi phí hao tổn điện thoại chứ nhỉ?]
Tưởng Nghiêu: [Tiền đây cầm đi.]
Chương Khả: [Quào! Cảm ơn anh… Đậu, một đồng?? Đường đường là nam thần của trường mà sao cậu bủn xỉn thế??]
[Cho cậu một đồng là may lắm rồi.]
Đây là tiền người yêu nhà hắn gửi hồi Tết đấy, cho một đồng hắn cũng xót.
Nhìn số dư 199.99 còn lại, hắn cảm thấy sao mà khó chịu quá, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế lại phát tác.
Tưởng Nghiêu: [@Chương Khả, tôi hối hận rồi, trả tôi một đồng đi.]
Chương Khả: [… Tôi phải chụp màn hình đăng diễn đàn! Để tụi nó thấy cậu là người thế nào!]
Lúc này nhà họ Doãn đang ăn tối.
Lần này xếp hạng toàn khối của Doãn Triệt tiến bộ năm mươi bậc, tuy không phải nhảy vọt nhưng Kiều Uyển Vân vẫn rất vui, chuyển cho cậu mấy nghìn tệ.
\”Mẹ không biết con thích gì, sợ mua không hợp ý con, con thích gì thì tự mua, không đủ tiền mẹ lại cho.\”
Doãn Quyền Thái lại nói: \”Bây giờ việc quan trọng nhất là chữa khỏi bệnh, học tập có thể gác đấy đã, không cần bạt mạng như vậy.\”
Doãn Triệt gật đầu: \”Vẫn ổn ạ, con không bạt mạng gì đâu.\”
Kiều Uyển Vân đau lòng sờ mặt cậu: \”Rõ ràng là có, con xem con gầy đi bao nhiêu này, má hóp hết rồi. Học hành vất vả lắm sao con? Để tuần này mẹ nấu mấy món bổ dưỡng cho con nhé.\”
\”Không cần, con không sao thật.\”
Trong phòng ngủ có cân, Doãn Triệt cân rồi, từ lúc bắt đầu điều trị vào tháng trước là cậu đã gầy đi hai cân rưỡi.
Chủ yếu là cậu không muốn ăn, nấu nhiều hơn cũng không ăn được.
Mấy nghìn tệ Kiều Uyển Vân cho cậu giữ trong Wechat, có tiền một cái bèn gửi ngay cho người yêu bao lì xì to nhất.
Tưởng Nghiêu lập tức bỏ mặc Chương Khả và một đồng bạc, nhắn tin riêng với cậu: \”Sao lại cho tôi tiền? Cậu đừng nhầm lẫn, quan hệ của chúng mình không phải đổi chác tiền tài.\”
\”…\” Doãn Triệt lười mắng hắn: \”Chúc mừng cậu được hạng nhất khối. Chúc mừng cậu trở thành nam thần trường Trung học số 1.\”
Tưởng Nghiêu gọi video.
\”Sao tôi cảm thấy giọng điệu cậu chua chua nhỉ, ghen à?\”
\”Không.\” Doãn Triệt nhìn khuôn mặt đẹp trai trong video: \”Thấy cậu huênh hoang quá thôi, nhắc nhở cậu đừng kiêu căng quá, cẩn thận kẻ thù của cậu đến tìm đấy.\”
Tưởng Nghiêu cười tỏ vẻ không sao: \”Tìm đến rồi, Triệu Thành vừa nói với tôi là nó nghe được tin Phan Huy liên kết với mấy thằng ngứa mắt tôi ở Đông Thành, định tranh thủ lúc tan học tuần sau vào trường chặn tôi.\”
Doãn Triệt: \”Cần giúp thì bảo.\”
Tưởng Nghiêu: \”Không cần, tôi giải quyết được.\”
\”Ừ, giải quyết sớm yên tĩnh sớm.\” Doãn Triệt ngừng giây lát: \”Cũng không cần giấu giấu giếm giếm.\”
Tưởng Nghiêu nghe ra hàm ý: \”Muốn công khai với tôi vậy à?\”
\”Cậu không muốn?\”
\”Dĩ nhiên tôi muốn, chỉ là cảm thấy cậu cũng nghĩ thế… có hơi bất ngờ.\” Tưởng Nghiêu cười khẽ: \”Ai cũng kêu alpha có máu chiếm hữu cao, hóa ra thỏ con nhà tôi cũng không ít hơn.\”
Doãn Triệt không biết nên tiếp lời ra sao, lúc này bên Tưởng Nghiêu vọng ra giọng Uông Tiểu Nhu: \”Anh ơi! Dạy em làm bài!\”
\”Tới đây!\” Tưởng Nghiêu ở trong phòng trả lời, sau đó nói: \”Ngày mai nhớ đi bệnh viện.\”
\”Biết rồi, cậu muốn nhắc mấy lần hả.\”
\”Tôi sợ cậu lười đi, bác sĩ có nói còn phải điều trị bao lâu không?\”
\”Hơn hai tháng nữa.\”
Tưởng Nghiêu lục bút trong cặp, nghe vậy thì nhẩm tính: \”Hơn hai tháng… Gần sinh nhật cậu à?\”
\”Ừm, trước sinh nhật.\”