Tưởng Nghiêu vẫn đang đắm chìm trong niềm vui thì có một giọng nói bất ngờ gằn bên tai: \”Bỏ-ra.\”
\”…\”
Hắn tức khắc rụt tay ngồi nghiêm chỉnh, làm một tấm đệm không có cảm xúc.
… May mà hắn kéo rèm rồi, nếu không lại mất mặt.
Đích đến của chuyến chơi xuân này là công viên giải trí tại ngoại thành, đi xe mất hai tiếng.
Doãn Triệt ngủ một tiếng. Trên đường không xóc nảy, tài xế làm ở công ty du lịch nên tay lái rất vững.
Nhưng cậu lại ngủ không ngon, trong đầu không ngừng lặp lại lời bác sĩ Phùng nói vào cuối tuần:
\”Đợt trị liệu tâm lý nhìn chung đã kết thúc, tuần sau chúng ta bắt đầu tiến hành trị liệu kích thích, cháu chuẩn bị sẵn sàng chưa?\”
Chuẩn bị sẵn sàng hay chưa? Cậu cũng không rõ nữa.
Có lẽ là chưa.
Một gói kẹo sữa truyền từ trên xuống dưới, đến chỗ họ chỉ còn lại vài chiếc. Chu Hạo Lượng nhoài lên lưng ghế: \”Anh Triệt ăn không?\”
Doãn Triệt toan nói không ăn, Tưởng Nghiêu đã lấy hai chiếc hộ cậu: \”Ớ, kẹo tôi mua mà nhỉ?\”
Chu Hạo Lượng: \”Không biết, từ chỗ lớp trưởng đấy.\”
\”À hiểu rồi, không sao.\”
Tưởng Nghiêu bóc kẹo cho vào miệng, vị sữa nồng đậm. Hắn bèn bóc cái kia đưa lên miệng Doãn Triệt.
Doãn Triệt lắc đầu: \”Tôi không ăn…\”
Ngón tay Tưởng Nghiêu đẩy kẹo vào miệng cậu.
Bụng ngón tay của hắn chạm lên môi cậu, hơi ấm thoáng qua.
Doãn Triệt bần thần.
Kẹo sữa tan trong miệng, hương sữa xâm chiếm mọi ngóc ngách.
Cậu nhớ trước đây Tưởng Nghiêu từng nhìn cậu uống hết sữa, sau đó lấy khăn giấy lau miệng giúp cậu… Bây giờ hắn động tay luôn rồi.
Tưởng Nghiêu rút tay về, dùng ngón tay vừa sờ môi cậu chạm lên môi mình, cười như không cười nhìn cậu.
… Dã tâm của alpha rõ như ban ngày.
Doãn Triệt ngả người dán lưng lên cửa kính, nhìn hắn đầy cảnh giác, y hệt con non bị thú hoang đe dọa, đang cố sức duy trì bình tĩnh.
Tưởng Nghiêu cũng cảm thấy mình thể hiện tâm tư quá lộ liễu: \”Tôi xin lỗi, chưa được cậu đồng ý…\”
\”Đây là lần thứ mấy của cậu rồi?\”
Lén lút mò lên giường, sờ tai cậu, chạm môi cậu… Có vẻ gần đây Tưởng Nghiêu ngày càng càn rỡ to gan.
\”Không kiên nhẫn đợi thì thôi.\” Doãn Triệt hít thở có phần khó khăn: \”Kiếm người khác đi.\”
Tưởng Nghiêu ngơ ngác: \”Kiếm người khác là sao?\”
\”Kiếm người nào có thể cho cậu động chạm tùy thích.\”
Kiếm người có pheromone, kiếm người thích trẻ con, kiếm người có thể thỏa mãn mọi đòi hỏi của cậu.
Đừng tìm đến tôi.
Doãn Triệt chợt nhận ra mình thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng, trị liệu tâm lý hoàn toàn không có mảy may tác dụng, khắp tâm trí cậu đều là suy nghĩ chùn bước.
Dù sao cũng chưa chắc đã chữa khỏi, dù sao cũng chưa chắc Tưởng Nghiêu có kiên nhẫn chờ đợi, vậy vì sao phải chữa?
\”Cậu có ý gì?\” Tưởng Nghiêu nhíu mày: \”Nếu cậu không thích tôi như thế thì là lỗi của tôi, cho tôi xin lỗi, cậu phê bình dạy dỗ tôi thế nào cũng được, nhưng sao cậu phải nói như vậy, cậu nghĩ tôi chơi đùa với cậu sao?\”
Đầu óc Doãn Triệt rối bời, nhiều hình ảnh xua mãi không đi, khiến trong lòng cũng muộn phiền: \”Đừng nói chuyện với tôi.\”
Tưởng Nghiêu hé miệng, song cuối cùng không nói gì.
\”… Biết rồi.\”
Hắn đứng dậy, ngồi sang ghế trống bên cạnh.
Hàn Mộng ăn xong chiếc kẹo sữa cuối cùng, trong miệng toàn vị ngọt: \”Lão Tưởng làm gì đấy? Không quấn lấy bạn cùng bàn của ông nữa à?\”
Tưởng Nghiêu nhìn ngoài cửa sổ, không trả lời.
Khi ăn gần hết kẹo, xe đã đến nơi.
\”Các em lần lượt xuống xe nhé, xuống thì xếp hàng trước, đừng chạy loăng quăng.\” Ngô Quốc Chung đứng gào ở cửa xe.
Tụi học sinh cầm đồ lục tục xuống xe, xếp thành hai hàng cạnh xe lớp mình.
Công ty du lịch sắp xếp cho mỗi lớp một hướng dẫn viên, người phụ trách lớp A1 họ Vương, nước da ngăm đen, khua cờ đỏ, cầm loa nói: \”Chào các em, tôi phát vé cho các em trước, những trò in trên vé đều có thể chơi. Sau khi đi vào các em chia thành nhóm nhỏ hoạt động tự do, sáu bảy bạn một nhóm. Có việc gì cứ liên lạc với tôi, số điện thoại của tôi là…\”
Trần Oánh Oánh kéo Dương Diệc Lạc: \”Chúng mình một tổ hén?\”
Dương Diệc Lạc: \”Ừ, được…\”
Hàn Mộng và Chương Khả cũng nhập bọn, còn thiếu hai chân, Trần Oánh Oánh ngó nghiêng rồi gọi: \”Tưởng Nghiêu, anh Triệt! Hai cậu vào nhóm bọn tôi không?\”
Hàn Mộng vội can em: \”Đừng đừng đừng, hai đứa nó cãi nhau, bọn mình đừng đạp phải ổ kiến lửa…\”
Tuy nhiên hắn nhắc nhở muộn quá, Tưởng Nghiêu đã nghe thấy, đi sang: \”Có.\”