[Hoàn] Để Ý Tôi Đi Mà (Abo) – Chương 43 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 77 lượt xem
  • 5 tháng trước

[Hoàn] Để Ý Tôi Đi Mà (Abo) - Chương 43

Trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng hắn cũng theo đuổi được người yêu.

Vốn dĩ Tưởng Nghiêu đã suy tính rất hay, hai người là bạn cùng bàn, lại đều ở ký túc xá, làm gì cũng tiện, lúc lên lớp len lén nắm tay, tự học tối đến rừng cây nhỏ đi dạo, về ký túc lại nói chuyện tới khuya, biết đâu thỏ con sẽ ở lại… Tình cảm đi lên là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tuy nhiên hắn đã quên, đây là tuần cuối cùng của học kỳ – tuần thi cuối kỳ.

Ban ngày không cần lên lớp tập trung, chỉ việc tới thẳng phòng thi.

Thi giữa kỳ lần trước xếp hạng khối của cả hai đều ở mức trung bình, điểm không chênh nhiều lắm, nhưng lần này rất không khéo được xếp vào đầu và cuối hai phòng thi. Tưởng Nghiêu thi xong một môn đi về lớp, kể cả bóng của bạn cùng bàn mình cũng không thấy.

Tự học tối có thể gặp nhau, nhưng Doãn Triệt không chịu theo hắn đến rừng cây nhỏ, ánh mắt nhìn hắn như nhìn phường phạm pháp: \”Cậu dẫn tôi đến đấy làm gì?\”

\”Còn làm gì được, nắm tay đi dạo…\”

\”Không nắm.\”

Vẫn là sự từ chối quen thuộc và sự lạnh lùng quen thuộc.

Ngay cả tay còn không chịu nắm thì đừng nói đến việc cho hắn ở lại phòng.

Yêu nhau bốn ngày, hình thức không khác gì anh em trước đây. Đến tận ngày thứ năm thi xong tất cả các môn, Tưởng Nghiêu đột ngột nhận ra đã sắp nghỉ đông.

Tuy chỉ nghỉ ba tuần, thế nhưng cũng có nghĩa là rất có khả năng hắn sẽ không thấy mặt người yêu trong vòng ba tuần. Nhỡ đâu tình cảm phai nhạt thì sao? Nhỡ đâu có tình địch thì sao?

Yêu đương sao lại gian nan thế này?

Sáng thứ sáu thi xong, Ngô Quốc Chung kêu mọi người về lớp, chủ yếu nhắc nhở đám học sinh đừng quên bài tập nghỉ đông, ngoài ra còn nói những điều cần chú ý trong kỳ nghỉ đông và ngày quay lại trường trong thời gian đó. Nhưng chẳng ai có lòng dạ nghe thầy căn dặn, tan học một cái là giọng đứa nào đứa nấy còn to hơn Ngô Quốc Chung.

\”Gấu! Chơi bóng rổ không?\”

\”Được! Chơi!\”

\”Chương Khả! Tối chơi game đừng có quên!\”

\”Nhớ mà nhớ mà! Vẫn giờ cũ, đừng cho tao leo cây đấy!\”

\”Tên họ Hàn kia!\” Trần Oánh Oánh chạy lại: \”Vụ tình nguyện viên vừa nãy lão Ngô bảo ông đi không? Tôi với Dương Diệc Lạc định đăng ký.\”

Hàn Mộng: \”Năm ngoái tôi tham gia rồi, phải đến trường mầm non chơi với bọn nít quỷ, khổ không thể tả… Ế, Tưởng Nghiêu thích trẻ con mà nhỉ? Hỏi cậu ấy đi.\”

\”Dẹp đê, đồ khuyết tật lòng yêu thương.\” Trần Oánh Oánh gọi người khác: \”Tưởng Nghiêu, đăng ký làm tình nguyện viên không? Chơi với em bé đó.\”

Tưởng Nghiêu: \”Không đâu, nhà tôi có một em bé cần chăm sóc rồi.\”

Trần Oánh Oánh: \”Được thôi…\”

Doãn Triệt nghe thấy, thuận miệng hỏi: \”Không phải em cậu ra nước ngoài rồi à?\”

Tưởng Nghiêu cười với cậu, nói nhỏ: \”Còn một em bé là cậu mà.\”

\”… Cậu là em bé thì có.\” Doãn Triệt khoác cặp: \”Trẻ con.\”

Cậu sắp xếp vali từ tối qua, sáng nay quản gia đã dẫn người tới chuyển đi. Thật ra đồ của cậu không nhiều, chỉ có một cái vali, dù sao cũng chỉ nghỉ ba tuần, trong lúc đó còn phải quay lại trường. Nhưng Kiều Uyển Vân luôn lo nghĩ thái quá, không chỉ chuyển vali cho cậu mà hôm nay còn đích thân đến trường đón cậu, đứng ở cửa sau lớp A1 mỉm cười vẫy tay: \”Tiểu Triệt, mẹ tới đón con này.\”

Các bạn khác đều ngạc nhiên: \”Mẹ anh Triệt đẹp quá đi à!\”

Kiều Uyển Vân nghe thấy thì vui lắm, Doãn Triệt không ngăn các bạn xung quanh gọi linh tinh, đi theo mẹ.

Tưởng Nghiêu trơ mắt nhìn cậu người yêu vô tình của mình ra đi đầu không ngoảnh lại, chẳng chào tạm biệt lấy một tiếng.

Thích một anh bạn lạnh lùng thật là vất vả…

Hôm nay ký túc xá mở cửa cho người ngoài, toàn là phụ huynh đến thu dọn đồ đạc giúp con cái, có người ôm chăn đệm, có người khiêng vali. Tưởng Nghiêu lẻ loi một mình, chỉ có thể tự lực cánh sinh, ném bừa một ít quần áo với sách vở vào vali rồi xách xuống tầng, lòng thầm than thở mình chẳng có ai thương xót, ngẩng lên bỗng phát hiện cậu người yêu vô tình đang đứng trước cổng ký túc xá.

Tưởng Nghiêu tức tốc chạy như bay tới, cuốn theo một cơn gió.

\”Cậu đi với mẹ cậu rồi mà?\”

Doãn Triệt khoác cặp, hờ hững nhìn vali của hắn: \”Muốn quá giang không?\”

\”Tôi muốn đấy, nhưng chắc em cậu cũng ở trên xe, tôi có thể ngồi đâu? Ngồi cốp à? Hay là buộc một sợi dây sau xe kéo tôi đi?\”

Doãn Triệt cười: \”Cậu đừng để ý nó là được.\”

\”Vốn dĩ đã chẳng để ý nó.\” Tưởng Nghiêu nhoẻn miệng cười: \”Thôi, hôm nay có cả mẹ cậu, bộ dạng tôi thế này không thích hợp, hôm khác gặp sau.\”

\”Có phải cậu chưa gặp mẹ tôi bao giờ đâu.\”

\”Sao giống được, bây giờ tôi là người yêu của cậu mà.\”

Doãn Triệt vẫn chưa quen xưng hô này lắm, quay mặt đi: \”Ò, thế hôm khác gặp vậy.\”

Cậu quay mặt như thế để lộ cần cổ trắng nõn giữa vùng dưới tai và cổ áo len.

Tưởng Nghiêu nhìn đi chỗ khác, song lại cầm lòng chẳng đặng liếc cậu: \”Gì nhỉ… Nghỉ đông có thể hẹn cậu đi chơi không?\”

\”Ừ.\” Doãn Triệt mím môi, có vẻ hơi đắn đo: \”Nhưng không qua đêm.\”

\”Hả? Tại sao?\”

\”Nhanh quá.\”

\”…\”

Chết mất… Não hắn không dọn sạch được.

Tưởng Nghiêu cảm thấy có lẽ thỏ con nhà hắn là dạng bẩm sinh biết cách trêu ghẹo.

Tự cậu không biết mình giỏi trêu ghẹo cỡ nào.

*

Về nhà, việc đầu tiên Kiều Uyển Vân làm là chụp ảnh hai đứa con nhà mình, khoe lên trang cá nhân: \”Con trai nghỉ đông rồi, lại đến những ngày bận bịu.\”

Mọi người kết bạn với cô đều biết hai cậu chủ nhà họ Doãn khôi ngô sáng sủa, lượt thích và bình luận ồ ạt, ngoài khen đẹp trai còn hỏi nhiều nhất là đã có người yêu chưa.

Kiều Uyển Vân biết chuyện Doãn Trạch dăm ba hôm lại thay người yêu, dù sao thằng bé cũng có chừng mực và sẽ không làm bừa, cô mặc kệ con luôn.

Còn đứa kia có độc thân hay không thì cô thật sự không rõ.

Sau bữa tối, Kiều Uyển Vân thừa dịp mang hoa quả lên mà hỏi con lớn: \”Tiểu Triệt, gần đây ở trường thế nào? Quan hệ với các bạn có tốt không con?\”

Doãn Triệt lắc điện thoại: \”Đang nói chuyện đây ạ.\”

Kiều Uyển Vân rất bất ngờ: \”Thật sao? Mẹ có thể xem không?\”

Doãn Triệt nhìn nhật ký trò chuyện, không có gì không thể xem nên đưa điện thoại cho mẹ.

Kiều Uyển Vân tưởng là bạn học nào, không ngờ là nhóm chat:

Hàn Mộng: [Mặt nạ này cũng được, @Trần Oánh Oánh, lớp trưởng cần không? Tôi gửi ship cho bà, đừng lúc nào cũng xuề xòa.]

Trần Oánh Oánh: [Bà đây đẹp sẵn, không cần.]

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.