[Hoàn] Để Ý Tôi Đi Mà (Abo) – Chương 34 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 8 lượt xem
  • 5 tháng trước
// qc

[Hoàn] Để Ý Tôi Đi Mà (Abo) - Chương 34

Gió đêm lạnh giá, hai người đứng cạnh bờ ao lẳng lặng nhìn nhau.

Doãn Triệt nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sau đó nhấc tay dụi mắt và tiến lên một bước, tiếp tục ngó hắn lom lom.

Hệt như một em bé hiếu kỳ mở to đôi mắt sáng trong như pha lê.

Tưởng Nghiêu cũng cầm lòng chẳng đặng ngắm cậu chăm chú.

Hơi đáng yêu quá rồi đấy.

Nhưng bây giờ không nấn ná được, hắn không thể chìm đắm trong sắc đẹp, vì thế hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh: \”Có gì chốc nữa nói được không? Tôi xử lý thằng này trước đã.\”

\”… Được.\” Doãn Triệt hoàn hồn rời mắt đi, nhưng lại nhanh chóng nhìn hắn: \”Cậu chú ý an toàn.\”

Giọng cậu nhỏ nhẹ dịu dàng, khác hoàn toàn trước đây.

Tưởng Nghiêu bỗng thấy chán nản.

Hắn lộ tẩy thật sự quá không đúng lúc.

Giải quyết xong Phan Huy, Tưởng Nghiêu về đến ký túc xá đúng giờ đóng cửa.

Đáng lẽ bác quản lý ký túc xá định phê bình đôi câu, nhưng thấy người hắn ướt sũng thì sợ hắn cảm lạnh, thế là thả cho vào luôn.

Tưởng Nghiêu về phòng vội đi tắm nước nóng ngay.

Dội sạch khí lạnh trên người mà trong lòng hắn vẫn lạnh.

Lúc tắm xong lau tóc đi ra, nhìn thấy chiếc vòng tay mình tốn hai tiếng để tết nhưng không được đón nhận nằm chỏng chơ trên bàn, hắn không biết nên nói gì.

Có lẽ cứ từ bỏ thế này lại hay.

Phòng bên cạnh yên tĩnh, không biết người đã về hay chưa. Tưởng Nghiêu gửi tin nhắn cho Bạch Ngữ Vi, nhận được câu trả lời Doãn Triệt về phòng từ nửa tiếng trước.

Hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nhắn tin cho cậu: \”Muốn sang không?\”

Chắc hẳn vừa nãy Doãn Triệt đã nhìn thấy dáng dấp thật của hắn, cậu có thích không? Hay cậu vẫn… cảm thấy hắn vô dụng?

Nếu vì như vậy mà cậu thích hắn, hình như cũng không có gì đáng vui vẻ.

Tin nhắn gửi đi hồi lâu không có người trả lời, tóc Tưởng Nghiêu cũng sắp được hệ thống sưởi hong khô đến nơi rồi. Hắn nằm lên giường, nhắm mắt, đầu óc rối như mớ bòng bong.

Vì sao hắn lại thích một beta.

Vì sao beta này không thích hắn.

Chưa nghĩ ra kết quả thì cơn buồn ngủ đã dần bủa vây lấy hắn. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.

Trong chốc lát Tưởng Nghiêu không phản ứng kịp, vẫn híp chặt mắt, dường như có tiếng vặn tay nắm, sau đó cửa được mở ra nhẹ nhàng.

Hắn tỉnh hoàn toàn rồi.

Người đến bước đi rất khẽ nhưng cũng không phải không nghe thấy gì, có thể cảm nhận được người đó đang chậm rãi lại gần giường hắn.

Tưởng Nghiêu nhắm mắt giả vờ ngủ, nằm im không nhúc nhích.

Người đến dừng cạnh giường hắn.

Mùi sữa tắm thoang thoảng quen thuộc.

Mỗi lần về phòng bên cạnh, nếu gặp đúng lúc Doãn Triệt vừa tắm xong, trong không khí sẽ vương mùi hương thơm mát này, vừa như cỏ xanh sau cơn mưa, vừa như nước suối băng tan chảy.

Nếu pheromone có mùi, ắt hẳn mùi của Doãn Triệt sẽ giống như vậy.

Lén vào phòng mình làm gì đây? Tưởng Nghiêu đoán, phải chăng cậu đến để xác định xem rốt cuộc mặt mũi của hắn trông ra sao?

Doãn Triệt im lặng đứng bên giường một lúc lâu.

Đèn trần đang bật chiếu sáng trưng căn phòng, nếu cậu muốn nhìn bộ dạng của hắn thì chắc hẳn đã thấy rõ từ lâu.

Thời gian trở nên cực kỳ khó chịu đựng, mỗi giây trôi qua ngọn lửa trong lòng hắn lại bùng lên mạnh hơn.

Tưởng Nghiêu nhịn hết nổi, định bụng mở mắt hỏi thẳng cho rõ ràng.

Lúc này, bàn tay hắn buông thõng bên giường chạm phải thứ gì đó.

Nhẹ bẫng, mềm mại, sượt nhanh qua mu bàn tay hắn.

Tưởng Nghiêu mở choàng mắt.

Doãn Triệt mím môi, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống, toan đứng dậy bỏ đi.

\”Cậu đang làm gì?\” Bỗng có một giọng nói vang lên trên đầu cậu.

Doãn Triệt lề mề đứng dậy.

Cậu phản ứng rất nhanh, lập tức tỏ vẻ chưa làm bất cứ điều gì, hờ hững nói: \”Đến xem thử cậu đã cóng chết chưa, chưa thì tôi về đây.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.