[Hoàn] Để Ý Tôi Đi Mà (Abo) – Chương 33 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 10 lượt xem
  • 5 tháng trước
// qc

[Hoàn] Để Ý Tôi Đi Mà (Abo) - Chương 33

Doãn Triệt mua đồ xong về tới trường là vừa qua chín giờ.

Lễ hội ồn ào náo động đã kết thúc, đám học sinh quét dọn lớp sạch sẽ, kê bàn ghế về chỗ ban đầu, thoạt nhìn chẳng khác nào chưa xảy ra việc gì, hệt như đến thời điểm phép thuật của cô bé lọ lem biến mất vậy.

Nhưng sự vui vẻ hết mình quý hiếm của thời học sinh vẫn đọng lại trong tim mỗi người, rực rỡ hơn cả pháo hoa đêm giao thừa.

Học sinh ngoại trú ai về nhà nấy, học sinh nội trú lục tục quay lại ký túc xá, đi đường còn hăng hái thảo luận hoạt động của lớp nào thú vị nhất.

Doãn Triệt nhân lúc cổng trường mở lẻn vào trong, bước thẳng về ký túc xá, cầm một bông hồng tươi mua ở tiệm hoa cách đây ba con phố, đi đến gõ cửa phòng 307 bên cạnh.

\”Ai đấy… Ớ Triệt Triệt à, vào đi, tôi vừa tiễn em tôi về.\” Tưởng Nghiêu chưa thay đồng phục, trên người dính đầy hình dán Uông Tiểu Nhu thắng trong trò chơi, nhìn hơi buồn cười: \”Nó cứ đòi ở chỗ tôi, ký túc xá con trai sao có thể cho nó vào chứ? Khuyên mãi mới dỗ được nó về.\”

Doãn Triệt: \”Quý trọng hiện tại đi, bao giờ con bé lớn không quấn cậu nữa đâu.\”

Tưởng Nghiêu nhoẻn miệng cười: \”Như thằng em trời đánh của cậu hả?\”

Doãn Triệt nhướng mày: \”Đủ chưa?\”

\”Rồi rồi rồi không nói nữa, cậu toàn bênh nó.\” Tưởng Nghiêu nhìn thấy thứ trong tay cậu: \”Cậu mua hoa à? Cho ai?\”

Doãn Triệt nhét hoa cho hắn: \”Tặng cho người cậu muốn tán đi, nhanh lên, muộn nữa là không kịp mất.\”

Tưởng Nghiêu lơ ngơ cầm hoa, nhìn nó mãi: \”… Cậu đang giúp tôi cưa người ta?\”

Doãn Triệt: \”Không thì sao, chỉ dựa vào cậu phải tán đến bao giờ.\”

Tưởng Nghiêu nghịch bông hồng được trang trí đẹp đẽ bằng giấy gói và ruy băng, ngoài mặt không tỏ vẻ gì, hồi lâu sau mới nhếch môi, nét cười rất nhạt: \”Không cần cậu nhọc lòng, tôi sẽ tự tặng, hơn nữa một bông ít quá, tôi muốn tặng cậu ấy nhiều nhiều bông cơ.\”

Không biết vì sao, Doãn Triệt cảm thấy hắn đang không vui vẻ lắm.

Hình như cậu biến khéo thành vụng rồi.

\”Ừ, ít thật.\” Cậu mím môi: \”Xin lỗi, tôi suy nghĩ không chu đáo.\”

\”Không sao, không nói chuyện này nữa.\” Tưởng Nghiêu đi đến cạnh bàn học, đặt bông hồng xuống rồi vẫy cậu: \”Lại đây, xem tôi có gì cho cậu này.\”

Chính giữa bàn học lộn xộn có một hộp trang sức nhỏ, bình thường không có gì đặc biệt.

Tưởng Nghiêu mở hộp, đưa cho cậu món đồ bên trong: \”Này, tặng cậu đấy.\”

Đó là một chiếc vòng tay màu trắng.

\”Có qua có lại, tôi cũng tặng cậu một cái, cái lần trước tết xấu quá không tặng được.\”

Cách tết của chiếc vòng này giống chiếc màu nâu xám đen của cậu, ngay cả nút thắt cũng cùng một chỗ, y như là một đôi.

\”Cậu tự tết?\”

\”Đúng vậy, học qua qua, cũng không khó lắm.\”

\”Sao lại chọn màu trắng?\”

\”Cảm thấy cậu khá hợp màu trắng, cậu không thích màu này à? Để hôm nào tôi tết cái khác.\”

\”Không phải không thích.\”

Mà là cậu rất thích và rất muốn.

\”Nhưng tôi không lấy được.\” Doãn Triệt không nhận: \”Giống đồ đôi quá, người ta lại hiểu nhầm mất. Hay là cậu tết lại kiểu khác.\”

Tưởng Nghiêu mới nãy còn nói sẽ tết lại cái khác bỗng không vui: \”Hiểu nhầm thì hiểu nhầm, có làm sao đâu?\”

Doãn Triệt lắc đầu: \”Không hay lắm.\”

Nếu người cậu muốn theo đuổi nhìn thấy thì không hay lắm đâu.

\”Không hay lắm là sao?\” Tưởng Nghiêu nghĩ theo hướng khác, nét mặt hơi khó coi: \”Cậu không muốn có quan hệ đấy với tôi? Cậu cảm thấy mất mặt?\”

Doãn Triệt ngẩn người: \”Tôi không có ý đấy.\”

Tưởng Nghiêu rụt tay về, nắm chặt chiếc vòng: \”Có phải trong lòng cậu, tôi là alpha… vô dụng không?\”

Trong đầu Doãn Triệt có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mở miệng lại không biết bắt đầu bằng câu nào.

Câu nào cũng có thể vạch trần những tâm tư cậu giấu kín.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.