[Hoàn/Đam Mỹ] Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công – Chương 10 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn/Đam Mỹ] Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công - Chương 10

Chương 10:

Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.

Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, Hạ Tịch xin thề, kể cả có bắt cậu quỳ xuống khóc lóc cầu xin cũng không bao giờ cùng Hạ Tinh Dã đi chơi bóng biếc gì hết. Giờ thì tốt rồi, tình cảm yêu đương còn chưa thấy đâu, đã trực tiếp tặng cho lão phật gia người ta một quả bóng.

Lại còn tặng thẳng lên mặt.

Bây giờ, cậu không còn cầu mong đánh giá A ủng gì hết, không được D đã là tổ tiên phù hộ cho rồi.

Hạ Tinh Dã tất nhiên không ngờ câu chuyện sẽ được tổ lái mười vạn tám ngàn dặm như thế, y hiểu nếu bản thân không ép Hạ Tịch chơi bóng cũng sẽ không xảy ra thảm án trước mặt, càng không phải vì câu \”Tần Việt, cẩn thận\” ban nãy khiến cho quả bóng đi không trượt phát nào va thẳng mặt người ta.

Trong lòng Hạ Tinh Dã khoa chân múa tay một chữ thập, miệng thì lẩm bẩm vài câu \’Amen\’ xong mới cùng Hạ Tịch chạy nhanh qua.

Quả bóng trời đánh kia một đường thẳng tắp, lực mạnh đến nỗi Tần Việt không kịp tránh né, hắn thậm chí còn chưa kịp hò lấy một tiếng đã bị đập cho ngu người, bất thình lình hoa mắt chóng mặt mà ngã thẳng về phía sau, cái ót còn va luôn xuống đất.

Đau thấy luôn cả ông bà tổ tiên.

Đến khi Hạ Tịch cùng Hạ Tinh Dã đi đến, Tần Việt đang nằm vật ra sân, quả bóng đã cút sang một bên. Hạ Tịch liếc trộm nam chính, chậc, gương mặt hào quang chói lóa kia sớm bị sưng lên một nửa, trong lỗ mũi còn chảy chảy hai dòng máu đỏ đỏ, xung quanh còn tím lên vô cùng khả nghi. Tổng kết lại, Hạ Tịch rút ra được vài từ: \”Thảm không nỡ nhìn.\”

Hạ Tinh Dã nín thở, thử thăm dò: \”Tần Việt…cậu…còn ổn không?\”

Tần Việt: \”……….\”

Nếu không phải trước mặt hắn là một màu đen sì, Tần Việt khẳng định có chết hắn cũng phải đội mồ sống dậy lôi thằng bạn có mắt như mù này xuống địa ngục mà đánh cho một trận ra hồn, con mẹ nó ông đây đã thành ra như vậy rồi mà dám mở mồm ra sủa câu thiếu não như thế à?

Tần Việt há miệng thở dốc, một câu cũng không nói nổi thành lời, Hạ Tịch thấy hắn như thế thì càng lo lắng hơn nữa, thầm nghĩ nam chính tiểu thuyết chắc không bị ngốc đâu nhỉ?

Bây giờ nếu cậu bổ đầu hắn ra cứu còn kịp không ta? Dù sao thì cậu cũng hiếu kỳ với mạch não tên này lâu rồi mà chưa có cơ hội nghiên cứu.

Hạ Tịch khóc không ra nước mắt, căng da đầu lục lục túi quần, mò ra được một túi khăn giấy định lau vết máu cho Tần Việt.

Thật sự nhìn thôi cũng thấy ghê, khăn mặt trắng vừa lau xuống đã bị thấm đỏ một mảng lớn, Hạ Tịch luống cuống tay chân quẹt hết bên này sang bên khác. Khi chạm đến cái mũi, không phải do dùng lực quá mạnh hay không mà Tần Việt hít hơi, sau đó bắt lấy tay cậu.

\”Cậu đang làm gì?\” Tầm mắt hắn vừa được giải phóng liền nhìn thấy người này đang lén la lén lút mà sờ mặt mình, hừ, gây ra chuyện không lo mà giải quyết còn dám sờ bậy?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.