BẠN ĐANG ĐỌC
Hán Việt: Vạn nhân hiềm tha bất càn liễu
Tác giả: Tây Sơn Ngư
Tình trạng: Hoàn thành
Số chương: 63c 14 Pn
Ngồn: Wiki Raw
ngày mở hố: 09/07/2024 – 00/00/0000
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Song khiết 🕊️, Hào m…
#chualanh
#chủthụ
#cườngcường
#dammy
#hiendai
#ngượctra
#trongsinh
Editor: Yuki
Khóe miệng cậu mang theo nụ cười nhàn nhạt, nghĩ, người nhà thật sự của cậu đang chờ cậu.
Gió nhẹ thổi qua cây du ngoài cửa sổ, nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt thiếu niên, hai má trắng nõn của cậu tựa như được phủ một tấm màn vàng nhạt.
Thiếu niên gầy gò đang ngủ say đột nhiên lồng ngực phập phồng kịch liệt, thở dốc dồn dập, trên khuôn mặt trắng bệch trượt xuống từng giọt mồ hôi lạnh, đột ngột bật dậy khỏi giường.
Lộc Dư An một tay chống đỡ thân thể, cả người nằm ở bên giường, miệng thở dốc dồn dập.
Không phải cậu đã chết rồi sao?
Lông mi như cánh bướm khẽ rung, thiếu niên nghi ngờ đánh giá hoàn cảnh xa lạ lại quen thuộc xung quanh, rất nhanh đã nhận ra. Nơi này là căn phòng trước đây cậu từng ở trong nhà họ Lộc, cũng là phòng vẽ tranh sau này của Lộc Dữ Ninh.
Một số ký ức đột ngột xuất hiện ở trong đầu của cậu.
Cậu đã chết, hóa ra cậu chỉ là vai phụ để tạo điểm nhấn cho nhân vật chính trong một quyển tiểu thuyết vạn người mê, nhân vật chính trong câu chuyện là Lộc Dữ Ninh. Trong cả quyển tiểu thuyết, Lộc Dữ Ninh tốt bụng thông minh người gặp người thích, là ánh trăng sáng trong lòng vô số người, cuối cùng yêu đương với con cưng của trời, đánh bại một đám nhân vật phản diện, hạnh phúc an ổn bên nhau cả đời trong lời chúc phúc của người nhà.
Mà cậu chính là nhân vật phản diện bia đỡ đạn trong phần đầu của cốt truyện, chẳng những không biết xấu hổ không biết tự lượng sức mình, dựa vào huyết thống chiếm đoạt vị trí của Lộc Dữ Ninh, còn độc ác bắt nạt Lộc Dữ Ninh, đúng là kẻ vạn người ghét mà không tự biết.
Cuối cùng cậu cũng nhận được báo ứng xứng đáng, cậu thảm hại chết trong cô độc, thậm chí ngay cả tin tức về cái chết của cậu mấy tháng sau nhà họ Lộc mới biết.
Mà cậu kẻ vạn người ghét này dĩ nhiên sống lại? Điều này có ý nghĩa gì?
Lại làm thằng hề nhảy nhót ở nhà họ Lộc lần nữa sao?
Lộc Dư An nhếch môi cười mỉa mai, mặt mũi cậu vốn dĩ ngông nghênh, so với trước đây càng tùy ý hơn. Cậu kéo rèm cửa sổ màu lam nhạt ra, đẩy cửa sổ ra, gió thổi qua hai má cậu, làm bản thảo trên bàn học bên cửa sổ bị gió thổi xào xạc lay động, cũng mang hương thơm cây du đưa đến chóp mũi cậu.
Nhảy ra khỏi kiếp trước bị vỏ ngoài che mắt, kỳ thật rất nhiều chuyện đã dự đoán được từ lâu, chẳng qua cậu không chịu tin thôi.
Chẳng hạn như cây du trước cửa sổ của cậu là do chính Lộc Chính Thanh trồng khi cậu sinh ra, nó lớn lên cùng cậu. Khi còn bé cậu sẽ nhảy nhót tung tăng xung quanh cành cây du, so với chiều cao của cây, mỗi một vết xước trên thân cây xù xì là cậu lớn lên trước khi năm tuổi.
Đợi đến khi cậu trở về nhà họ Lộc, cái cây này đã cao đến cửa sổ lầu hai, vết xước trên thân cây, đã bị chiều cao của Lộc Dữ Ninh thay thế.
Đây thật ra cũng coi như là phòng chung của cậu và Lộc Dữ Ninh. Phòng của cậu là phòng tốt nhất lầu hai, từ lúc cậu còn chưa ra đời đã sớm lên kế hoạch tốt.
Nhưng khi cậu trở lại nhà họ Lộc, căn phòng này đã là của Lộc Dữ Ninh.
Những năm cậu mất tích không rõ. Mẹ xúc động dẫn đến tổn hại, bệnh tình càng ngày càng chuyển xấu, vì để thoát khỏi nỗi đau này, Lộc Chính Thanh quyết định, đưa toàn bộ đồ đạc của cậu xuống tầng hầm.
Sau đó Lộc Dữ Ninh được đón đến nhà họ Lộc, Lộc Dữ Ninh yếu ớt nhiều bệnh đã thu hút hầu hết sự chú ý của họ, Lộc Dữ Ninh hiền lành hiểu chuyện, cũng xóa đi vết thương trong lòng bọn họ.
Thân thể không khỏe của Lộc Dữ Ninh dọn vào căn phòng ngủ tốt nhất này như lẽ đương nhiên.
Kể từ đó, dấu vết cuối cùng của cậu trong căn nhà này đã bị xóa sạch.
Nhà họ Lộc không còn một cậu chủ nhỏ kiêu ngạo bac đồng Lộc Dư An, chỉ có Lộc Dữ Ninh hiền lành đáng yêu.
Nếu tính thì vào thời điểm đó, cậu vừa mới bị bán sang tay vào trong tay băng nhóm phạm tội, cậu cũng không chịu ngoan ngoãn gọi những người mua kia là ba mẹ. Từ xưa đến nay xương cốt cậu cứng rắn, chưa bao giờ biết giả dối là gì, nên đã chịu rất nhiều đau khổ.
Vốn dĩ tuổi còn nhỏ cậu lại sống trong hoàn cảnh tồi tệ nên ký ức cũng bắt đầu mơ hồ, ký ức ban đầu liền mạch dần dần trở thành những mảnh vụn mờ nhạt. Cậu sợ có một ngày sẽ hoàn toàn quên mất mình là ai, mỗi khi kiên trì không được sẽ lặp đi lặp lại cây du trong trí nhớ, nhớ tới căn phòng nhỏ xinh đẹp của cậu, nhớ tới con búp bê sư tử nhỏ cậu thích nhất.
Vì vậy, khi cậu trở về nhà, Lộc Chính Thanh đặt hành lý của mình vào một căn phòng hoàn toàn khác với những gì cậu nhớ, cậu gần như ngay lập tức biết rằng đó không phải là căn phòng mà cậu đã từng ở.
Lộc Chính Thanh muốn dẫn cậu đến căn phòng đã sắp xếp lại cho cậu. Cậu nói với mọi người không đúng lúc rằng cậu muốn phòng của Lộc Dữ Ninh.
Lấy lại đồ của mình, có gì sai sao?
Lộc Dư An không cảm thấy có bất cứ vấn đề gì, nhưng Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc không cảm thấy như vậy.
Cậu còn nhớ rõ vẻ mặt ngạc nhiên lúc ấy của mọi người nhà họ Lộc.
Cậu chưa từng biết cách nhìn sắc mặt người khác, luôn thẳng thắn đến mức phá vỡ sự hòa bình bề ngoài, khiến mọi thứ trở nên khó xử.