BẠN ĐANG ĐỌC
Hán Việt: Vạn nhân hiềm tha bất càn liễu
Tác giả: Tây Sơn Ngư
Tình trạng: Hoàn thành
Số chương: 63c 14 Pn
Ngồn: Wiki Raw
ngày mở hố: 09/07/2024 – 00/00/0000
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Song khiết 🕊️, Hào m…
#chualanh
#chủthụ
#cườngcường
#dammy
#hiendai
#ngượctra
#trongsinh
Editor: Yuki
Dù trong lòng Mạc Nhân Tuyết có nhiều suy nghĩ tới cỡ nào thì Lộc Dư An cũng chẳng có cảm nhận gì về những chuyện này.
Sáng sớm hôm sau, vẫn tiến hành huấn luyện phân đọc viết của cậu hằng ngày như trước giờ vẫn làm.
Lộc Dư An ngồi xép bằng trên thảm lông như mọi ngày, Mạc Nhân Tuyết vốn ngồi bên cạnh cậu, hôm nay lại đấy ghế gỗ ra ngôi một bên khác.
Dù anh chỉ đối ghế thôi nhưng Lộc Dư An lại không thể ngồi xếp bằng trên thảm như trước nữa, mà cần phải ngồi lên sô pha bên cạnh, dĩ nhiên giữa hai người bị ngăn cách bởi một chiếc bàn trà.
Lộc Dư An ngước lên nhìn Mạc Nhân Tuyết thắc mắc, nhưng cậu cũng không nói gì, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Nhưng Mạc Nhân Tuyết lại chột dạ né tránh ánh nhìn của Lộc Dư An, dùng những câu từ không máy lưu loát nói ra lời giải thích mà anh đã lập đi lập lại trong lòng không biết bao nhiêu lần: \”Ngôi thế này tiện hơn.\”
Anh biết giải thích như vậy dù sao cũng hơi vô ích, suy cho cùng trước đó rất lâu họ cũng không hề thấy bất tiện gì.
Nghe câu này, cuối cùng Lộc Dư An cũng không chịu nổi mà buột miệng nói ra: \”Em không muốn hỏi văn dễ này.\”
Cậu im lặng một hồi rồi chỉ vào trang Mạc Nhân Tuyết đang mở ra, nói: \”Chúng ta đã nói về trang này rồi.\”
Mạc Nhân Tuyết khẽ họ một tiếng, ngón tay lật một trang sách qua, chỉ là vẫn chưa bắt đầu buổi luyện tập của hôm nay Lộc Dư An đã chống người lên, đứng dậy khỏi tấm thảm, lúc cậu đứng lên còn khó chịu xoay cổ chân của mình.
Mạc Nhân Tuyết lại nhạy bén nhìn thấy động tác này của cậu, anh nhíu mày hỏi: \”Chân của em sao vậy?\”
Cũng không phải Lộc Dư An không nhận ra sự xa cách bất thình lình của Mạc Nhân Tuyết, chỉ là sự hiếu thẳng của bản thân khiến cho cậu không thể nào tiến lên hỏi Mạc Nhân Tuyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng lông cậu thấy hơi ấm ức.
Cậu thấy lúc này Mạc Nhân Tuyết trông có vẻ rất quan tâm cậu, chỉ bướng bỉnh giấu có chân trái ra phía sau, làm như không có gì nói: \”Không có gì ạ.\”
Làm gì có chuyện Mạc Nhân Tuyết không thấy động tác nhỏ này của Dư An, anh ngồi xổm xuống, lòng bàn tay rộng lớn nằm lấy có chân của cậu rồi nói: \”Có phải có chân của em lại bắt đầu đau không?\”
Dù trông Dư An có vẻ khỏe mạnh nhưng thật ra sức khỏe của cậu không dược tỉnh là tốt cho lắm, có chân của cậu cứ hễ gặp lạnh xong là hay bị đau.
Mạc Nhân Tuyết vừa nhìn đã biết có chân của cậu lại bắt đầu đau rồi, anh ngắng đầu nhìn dáng vẻ Dư An đang nhíu mày chịu đựng, lúc này anh làm gì còn nhớ mấy chuyện gì mà phải giữ khoảng cách này nọ được nữa. Anh đề Dư An ngồi yên trên ghế sô pha, vội vàng tìm túi chườm nóng chườm lên cổ chân Dư An.
Mãi đến khi làm xong mọi thứ, anh nhìn Dư An cuối cùng cũng chịu ngồi ngoan ngoãn trên sô pha, nội tâm vô thức cười khố, dường như anh chẳng thể nào giữ khoảng cách với Dư An được.