[Hoàn- Đam Mỹ] Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm – Chương 34: Cảm Xúc – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn- Đam Mỹ] Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm - Chương 34: Cảm Xúc

BẠN ĐANG ĐỌC

Hán Việt: Vạn nhân hiềm tha bất càn liễu
Tác giả: Tây Sơn Ngư
Tình trạng: Hoàn thành
Số chương: 63c 14 Pn
Ngồn: Wiki Raw
ngày mở hố: 09/07/2024 – 00/00/0000
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Song khiết 🕊️, Hào m…

#chualanh
#chủthụ
#cườngcường
#dammy
#hiendai
#ngượctra
#trongsinh

Editor: Yuki

Beta: Nhật Hạ


Mạc Nhân Tuyết đã xem qua tác phẩm đoạt giải của Lộc Dư An, nhận thấy khí thế hào hùng, bút pháp thành thạo, hoàn toàn xứng đáng với danh tiếng mà cậu có. 

Chính vì điều đó, tâm trạng Mạc Nhân Tuyết mới càng thêm vui vẻ, vì anh biết tài hoa của Dư An đang được mọi người công nhận. Nhưng anh cũng hiểu rằng đây chỉ là bước đầu tiên để Dư An bước vào thế giới hội họa, một hành trình còn dài phía trước.

Cảm giác này giống như một báu vật xinh đẹp mà mình nhìn chăm chú đã lâu nhưng không ai biết đến, giờ đây ánh sáng rực rỡ của nó cuối cùng cũng bắt đầu chiếu rọi khắp thế gian.

Khi Lộc Dư An vừa mới đến nơi này, Mạc Nhân Tuyết đã cho cậu làm một bài kiểm tra. Độ nhạy bén của Dư An đối với màu sắc rất kinh ngạc; bất kể màu sắc ra sao, cậu đều có thể điều chỉnh sự sai lệch của nó.

Mạc Nhân Tuyết đã từng hỏi Dư An về điều này. Dư An trả lời rằng trong mắt cậu chưa từng có màu sắc nào giống nhau, thậm chí bao gồm cả màu đen thuần túy của thủy mặc.

Mà những gì Dư An đạt được không chỉ dựa vào thiên phú. Mỗi ngày, phần lớn thời gian rảnh rỗi, cậu đều ở trong phòng vẽ tranh. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, những bản phác họa đặt cạnh bàn học của Dư An đã chất cao mấy tấc.

Nghĩ đến món quà chúc mừng Dư An, thần sắc Mạc Nhân Tuyết khẽ động. Anh cầm lấy áo khoác tây trang, khoác lên người, rồi đẩy cửa ra nói với Dư An: \”Đi thôi.\”

\”Đi?\” Lộc Dư An hiểu ra, Mạc Nhân Tuyết vẫn luôn chờ cậu về nhà. Cậu sững sờ hỏi: \”Đi đâu?\”

Mạc Nhân Tuyết theo lẽ thường quay đầu nhìn Lộc Dư An, thờ ơ nói: \”Đương nhiên là đi chúc mừng em giành được hạng nhất đầu tiên trong cuộc đời hội họa.\”

Hạng nhất đầu tiên?

Phản ứng đầu tiên của Lộc Dư An sau khi nghe xong chính là cảm giác như Mạc Nhân Tuyết đang nói rằng sau này cậu sẽ còn nhiều lần đứng đầu. Nhưng rất nhanh, trái tim cậu lại vì hai chữ \”chúc mừng\” mà nhảy nhanh hơn hai nhịp.

Cậu hiếm khi có dịp gióng trống khua chiêng chúc mừng như vậy. Chính cậu sẽ không, người khác cũng sẽ không, ngay cả sinh nhật của cậu, cậu cũng hầu như chưa bao giờ nghiêm túc chúc mừng.

Hai từ này đối với cậu mà nói thật xa lạ; cậu chưa từng có ý nghĩ sẽ mong đợi cái gì. Nhưng giờ phút này, nó lại từ trong miệng Mạc Nhân Tuyết nói ra, khiến cậu không khỏi dâng lên một tia chờ mong trong lòng.

Chú Vương đang chờ bọn họ, hiển nhiên Mạc Nhân Tuyết cũng không phải nhất thời nảy ra ý định này.

Lộc Dư An vừa lên xe, chú Vương liền cười híp mắt nói: \”Dư An, nghe nói con đoạt giải, thật là giỏi nha.\” Chú Vương tự hào vì cậu.

Lộc Dư An bất ngờ không kịp đề phòng, vẫn gật đầu nói tiếng cám ơn. Tuy nhiên, việc được khích lệ một cách rõ ràng như vậy khiến vành tai cậu có chút đỏ lên. Cậu vừa xấu hổ vừa lúng túng nhìn Mạc Nhân Tuyết.

Sao Mạc Nhân Tuyết lại nói với tất cả mọi người như vậy chứ? Thật ngại quá!

Cuối cùng, Mạc Nhân Tuyết đưa Lộc Dư An tới viện bảo tàng thành phố Nam. Thành phố Nam là cố đô văn hóa, và viện bảo tàng thành phố Nam cũng là một trong những viện bảo tàng hàng đầu của cả nước. Lộc Dư An không cảm thấy xa lạ với nơi này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.