[Hoàn- Đam Mỹ] Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm – Chương 29: Mèo Cam – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn- Đam Mỹ] Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm - Chương 29: Mèo Cam

BẠN ĐANG ĐỌC

Hán Việt: Vạn nhân hiềm tha bất càn liễu
Tác giả: Tây Sơn Ngư
Tình trạng: Hoàn thành
Số chương: 63c 14 Pn
Ngồn: Wiki Raw
ngày mở hố: 09/07/2024 – 00/00/0000
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Song khiết 🕊️, Hào m…

#chualanh
#chủthụ
#cườngcường
#dammy
#hiendai
#ngượctra
#trongsinh

Editor: Yuki

Lộc Chính Thanh là trụ cột của gia đình, trước mặt ba đứa con ông vẫn luôn giữ sự uy nghiêm của phụ huynh. Ông hiếm khi nói lời xin lỗi với các con của mình.

Ông cũng không biết phải xin lỗi con mình như thế nào. Mặc dù lúc này ông cảm thấy áy náy với Dư An, cũng chỉ có thể nói nghẹn một câu: \”Ba xin lỗi.\”

Ông nghĩ, chờ Dư An trở về, ông sẽ đền bù cho cậu thật tốt.

Lộc Dư An nhìn về phía Lộc Chính Thanh. Dù trên khuôn mặt người đàn ông có thể nhìn thấy dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn không che giấu được khí chất nho nhã và ôn hòa của ông. Xung quanh ông không thiếu những phụ nữ muốn lấy lòng, nhưng ông vẫn không để ý tới.

Từ khi mẹ qua đời đến nay đã gần mười năm nhưng giữa phòng ngủ của ông vẫn luôn treo bức tranh tự họa của mẹ. Những đồ dùng trong nhà họ Lộc cũng được bày biện giống như đúc lúc mẹ đi. Cho dù vô tình bị hư hỏng, Lộc Chính Thanh cũng chỉ dặn dò người giúp việc mua đồ giống hệt để thay thế.

Người ông yêu nhất vẫn luôn là mẹ.

Không thể phủ nhận, Lộc Chính Thanh là một người chồng tốt và cũng là một người cha tốt. Chỉ có điều, ông không phải là người cha tốt đối với cậu.

Thật ra, hình ảnh người cha đối với mỗi đứa trẻ vẫn luôn khác nhau.

Đối với cậu, Lộc Chính Thanh cũng như thế.

Khi rời khỏi nhà họ Lộc, cậu còn rất nhỏ. Dù cho cậu cố gắng không muốn quên nhưng trí nhớ của cậu vẫn là luôn mờ nhạt. Đến một ngày, cậu phát hiện bản thân đã không còn nhớ rõ bất cứ thứ gì về ngôi nhà, ba, mẹ và anh trai. Tất cả vấn đề liên quan đến Lộc Dư An của ngày đó cậu đều không nhớ rõ, thậm chí cậu cũng quên cái tên Lộc Dư An này.

Ký ức về quá khứ của cậu chỉ còn lại một vài mảnh vụn vụn vặt đáng thương.

Nhưng khuôn mặt của Lộc Chính Thanh cậu vẫn chưa bao giờ quên.

Trong trí nhớ, Lộc Chính Thanh ôm cậu giơ cao qua đỉnh đầu, cậu ngồi ở trên vai ông, giơ hai tay lên, cười khanh khách. Bên tai là tiếng mẹ hoảng hốt nhưng đầy tức giận hô: \”Lộc Chính Thanh.\”

Không biết vì sao cậu vẫn khắc ghi hình ảnh này trong tâm trí.

Sự che chở của Vương Như có giới hạn, rất nhiều lần cậu cho rằng mình chịu không nổi nữa, phải dựa vào những ký ức trong đầu để liên tục hồi tưởng mới chống đỡ được chính mình.

Đời trước, cậu gần như không gặp được người đàn ông trưởng thành nào đáng tin cậy. Họ không phải dân cờ bạc thì là tội phạm. Mà Lộc Chính Thanh lại đáp ứng tất cả kỳ vọng của cậu đối với từ ba này. Lộc Dư An đã sớm không có hy vọng sẽ trở về nhà, nhưng sau khi nhìn thấy Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc, cậu tự nhủ rằng, có thể cho mình một cơ hội để lấy lại những gì đã mất.

Chỉ đến sau này, cậu mới nhận ra rằng kỳ vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.

Vì vậy, Dư An không chút do dự nói: \”Con sẽ không trở về.\”

Lộc Chính Thanh cũng không quá ngạc nhiên, ông biết tính khí Dư An mạnh mẽ. Lần này ông đến đây đã chuẩn bị sẵn sàng để khuyên cậu về nhà. Vì vậy, ông chỉ nói: \”Ba biết con giận ba, nhưng lần này trở về, ba nhất định sẽ bù đắp cho con thật tốt. Không giống như trước kia nữa.\”

\”So với Lộc Dữ Ninh thì sao? \”Lộc Dư An lại cười một cách trào phúng.

Lộc Chính Thanh sửng sốt, đáp: \”Đương nhiên cũng giống như Dữ Ninh.\”

Người thiên vị thường không nhận ra rằng mình thiên vị. Trong mắt Lộc Chính Thanh, ông vẫn đối xử với Dữ Ninh và Dư An như nhau. Thậm chí, vì tính tình tùy hứng của Dư An, ông còn tốn nhiều tâm tư hơn để xử lý những việc rắc rối của cậu ở trường học.

Nhưng thật không ngờ Lộc Dư An lại nói: \”Nhưng giữa con và Lộc Dữ Ninh, ba chỉ có thể chọn một? Hoặc là con hoặc là cậu ấy.\”

Lộc Chính Thanh nhíu mày: \”Các con đều là con của ba.\” Tuy vậy, ông vẫn kiên nhẫn khuyên giải Dư An, ông tưởng rằng mình không cho cậu đủ cảm giác an toàn: \”Dù Dữ Ninh có ở đây hay không, sự quan tâm của chúng ta đối với con cũng sẽ không thay đổi.\” Ông vươn tay, muốn nắm lấy tay Lộc Dư An.

Ông chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ bất kỳ đứa con nào.

Mặc dù, Dữ Ninh là con nuôi, nhưng tình cảm hơn mười năm trong lòng ông không khác gì con ruột.

Mối liên hệ giữa những người thân yêu không chỉ nằm trong máu. Dữ Ninh cũng hoàn toàn tin tưởng và ỷ lại vào ông.

Ông luôn nhớ rõ, có một năm gan của ông gặp vấn đề nghiêm trọng đến mức cần cấy ghép gan. Dữ Ninh có cùng nhóm máu với ông, cậu không có chút do dự đề nghị bác sĩ sử dụng gan của mình. Thậm chí, cậy ta còn lén ngừng sử dụng thuốc mà bản thân luôn uống. Nếu không nhờ mọi người phát hiện kịp thời, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Tuy rằng bệnh tình của ông đã chuyển biến tốt, cũng không cần thay gan. Nhưng ông biết, mọi người đều đã coi nhau như người một nhà.

Ông cũng hiểu rõ đứa nhỏ ông nuôi lớn, từ đầu tới cuối Dữ Ninh luôn cố gắng lấy lòng Dư An, chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội nào. Nếu như ông chỉ vì một câu nói mà quyết định đưa Dữ Ninh đi, vậy ông sẽ trở thành loại người gì? Chẳng phải đem việc nhận con nuôi trở thành một chuyện tùy ý sao?

\”Dư An.\”Lộc Chính Thanh vươn cánh tay, muốn bắt lấy tay Lộc Dư An. \”Đừng tùy hứng!\”

Thiếu niên không thích người khác tới gần, cậu nhíu mày, đang muốn nghiêng người né tránh. Nhưng lúc này có bàn tay nắm chặt tay áo âu phục của Lộc Chính Thanh.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lại, là Mạc Nhân Tuyết.

Khuôn mặt của người đàn ông trở nên lạnh nhạt hơn. Anh đứng trước Lộc Dư An, gần như che kín cậu, thản nhiên nói: \”Bác Lộc, xin đừng như vậy.\”

Lông mày Lộc Chính Thanh nhíu lại, ông quay đầu nhìn Mạc Nhân Tuyết. Đây là chuyện nhà của họ.

Tuy nhiên, Mạc Nhân Tuyết lại không có ý định buông tay.

\”Điều con muốn chưa bao giờ thay đổi.\” Lộc Dư An đứng sau Mạc Nhân Tuyết lên tiếng. \”Nếu ba không nghe rõ, con có thể lặp lại lần nữa: Con vĩnh viễn không thể chấp nhận Lộc Dữ Ninh.\”

Không bao giờ! Kiếp trước không được, hiện tại cũng không được.

Chẳng qua kiếp trước, cậu chưa bao giờ có dũng khí để Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc lựa chọn, bởi vì cậu biết người bị từ bỏ chắc chắn sẽ là mình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.