BẠN ĐANG ĐỌC
Hán Việt: Vạn nhân hiềm tha bất càn liễu
Tác giả: Tây Sơn Ngư
Tình trạng: Hoàn thành
Số chương: 63c 14 Pn
Ngồn: Wiki Raw
ngày mở hố: 09/07/2024 – 00/00/0000
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Song khiết 🕊️, Hào m…
#chualanh
#chủthụ
#cườngcường
#dammy
#hiendai
#ngượctra
#trongsinh
Editor: Yuki
Beta: Ciedyy
Sau khi chào tạm biệt đại sư Dương, Lộc Dư Ân đi theo con đường ban đầu trở lại phòng triển lãm tranh sơn thủy kim bích, nơi này quá hẻo lánh, cứ như người tổ chức triển lãm không muốn cho những người khác nhìn thấy bức tranh này vậy.
Cậu rất thích bút pháp của bức họa, rõ ràng là non nước cô độc, nhưng giữa núi dòng sông chảy ngang lại lộ ra vẻ ôn hoà.
Chữ viết ngay ngắn mà văn chương mạnh mẽ, giống như một người quân tử khiêm tốn, tác phong nội liễm hàm súc.
Chủ nhân của bức tranh là ai? Lộc Dư An nghi hoặc đem ánh mắt chậm rãi dời xuống nơi đề tên, không khỏi trừng to mắt. Con dấu phía dưới cùng, lại là hai chữ Nhân Tuyết.
Hoá ra đây là bức tranh của Mạc Nhân Tuyết.
Sao có thể chứ?
Lộc Dư An đột nhiên hiểu ra rằng nếu có thể vẽ ra bức tranh như vậy, Mạc Nhân Tuyết làm gì cần người khác nhắc nhở anh đời Tống không có bản sao của <<Nghiêu Sơn Viễn Hành Đồ>>.
Có vẻ như cậu nợ Mạc Nhân Tuyết nhiều hơn cậu nghĩ
Lộc Dư An rũ mắt, nhẹ nhàng đặt tay lên vết thương trên người. Vết sẹo giữa lông mày cậu có vẻ như lại bắt đầu đau.
Vết thương trên người Lộc Dư An phần lớn là vết thương cũ lâu năm, nhưng không phải vết thương nào cũng do Lý Phương Gia gây nên
Thời điểm đến nhà họ Lý, cậu đã có năng lực phản kháng, Lý Phương Gia cũng không dám đánh quá tàn nhẫn, ông ta mặc dù là một tên khốn nạn, nhưng vẫn để ý thể diện của người đọc sách , không dám làm loạn quá lớn để cho hàng xóm chung quanh nhìn ra.
Phần lớn vết thương trên người cậu là do sau khi bị gia đình đã cứu mình bán đi để lại.
Cậu và Vương Như chính vì vậy mà quen biết. Lúc đầu cậu cùng một đám nhóc bị nhốt trong phòng tối, Vương Như là người phụ trách trông nom bọn họ.
Trong phòng tối thường sẽ có vài ông chú, bà dì, xem bọn họ như món hàng mà lựa chọn, bọn nhỏ đa số đều không ở đây lâu, mà sẽ bị mấy ông chú bà dì kia mang đi.
Nhưng cũng có một số khác lại không đi được.
Cậu là một trong những người đó, lúc vừa mới bị bán lại còn bệnh nặng, trở thành một con ma ốm, bề ngoài không được ưa nhìn, mà tuổi của cậu hơi lớn, tính cách lại quật cường, cũng không chịu gọi những chú dì kia là ba mẹ, mỗi ngày những người được gọi là ba mẹ kia đều sẽ tới tìm cậu.
Bởi vậy cậu rất lâu không bị người khác mang đi.
Nhưng căn phòng tối sẽ không thể nuôi đứa nhỏ như cậu, là món hàng thấp kém, dù bán không được, vậy thì làm một ít chuyện kiếm tiền.
Tục ngữ có câu \”tích tiểu thành đại\”, những đứa trẻ không bán được, thì dùng chút tiểu xảo, bắt đi ăn xin, cậu tận mắt nhìn thấy bọn chúng vặn gãy đùi của những đứa trẻ thiểu năng trí tuệ biến chúng thành tàn tật, dùng ván gỗ lắp bánh xe kéo trên đường cái.