[Hoàn- Đam Mỹ] Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm – Chương 17: Thiên Phú – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn- Đam Mỹ] Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm - Chương 17: Thiên Phú

BẠN ĐANG ĐỌC

Hán Việt: Vạn nhân hiềm tha bất càn liễu
Tác giả: Tây Sơn Ngư
Tình trạng: Hoàn thành
Số chương: 63c 14 Pn
Ngồn: Wiki Raw
ngày mở hố: 09/07/2024 – 00/00/0000
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Song khiết 🕊️, Hào m…

#chualanh
#chủthụ
#cườngcường
#dammy
#hiendai
#ngượctra
#trongsinh

Editor: Yuki

Beta: Ciedyy

——-

Lộc Dư An dừng bước, nhìn về phía ông cụ.

Ông cụ đang nhìn chằm chằm ông chủ, cho nên không chú ý động tĩnh bên này.

Ông chủ chỉ lo bán tranh, đầu cũng không ngẩng lên thuận miệng nói: \”Lý Nguyệt Phùng? Nghe quen quen hình như tôi từng nghe nói qua…\”

\”Cách đây không lâu con cháu nhà tôi đã mua bức <Thương Lâm Xuân Sắc> của ông ấy ở cửa hàng các ông, ông chủ còn nhớ chứ?\” Ông lão chống gậy kích động nghiêng người về trước, vội vàng bổ sung

Ông chủ lập tức nhớ tới chuyện kia.

Người mua bức tranh <Thương Lâm Xuân Sắc> rất sảng khoái, giá cả lại cao, cũng yêu cầu ông tìm hiểu về thông tin của Lý Nguyệt Phùng.

Ông lấy tiền thì làm việc, đi khắp nơi hỏi về người đó, thế nhưng nhân viên phụ trách thu tranh năm đó ở Chiếu Đức Trai đều đã qua đời, người biết Lý Nguyệt Phùng cũng không nhiều, lăn qua lộn lại cũng chỉ tìm được một người làm đã từng gặp Lý Nguyệt Phùng vài lần, ông chủ chỉ cho rằng ông cụ là thích tranh của Lý Nguyệt Phùng, cho nên muốn tìm hiểu tình huống của họa sĩ.

Ông vội vàng gọi nhân viên lại đây.

Nhân viên kia vò đầu nói: \”Tôi cũng là đi theo thầy gặp qua ông Lý vài lần, nếu không phải <Thượng Lâm Xuân Sắc> là tôi cùng thầy nhập kho, thì sẽ không thể biết Lý Nguyệt Phùng mà các người nói chính là ông Lý.\”

Anh ta dừng lại, ngẫm lại ký ức rồi nói: \”ông Lý ấy à, ông ta tính tình kỳ quái, không thích nói chuyện với người khác, thân thể cũng không được tốt, mắt của ông mỗi năm lại trở nên mờ hơn\”

Ông cụ run rẩy nói: \” Cậu nói mắt ông ấy không nhìn thấy?\”

Nhân viên thổn thức nói: \”Đúng vậy, haizz cuộc đời của ông cụ rất đáng thương, một người già sống khổ không nơi nương tựa, tranh cũng không có người mua, mấy năm trước tôi thấy ông ta một mình đẩy xe ở cửa tàu điện ngầm và sân bóng rổ bán tạp hoá, hai năm nay không thấy nữa, cũng không biết hiện tại thế nào.\”

\”Không thể nào!\” Ông lão gần như phản bác lại ngay lập tức, lão không thể nào tin được những gì cậu nhân viên kia nói.

Đại đệ tử và cháu ngoại chưa bao giờ nói qua những chuyện này.

Trong sư môn ông yêu thương nhất là tiểu sư đệ, trong thế hệ này là người có năng khiếu xuất chúng nhất, làm sao có thể khốn khổ đến như vậy?

Sao lại tình nguyện ra nông nỗi đó cũng không chịu về nhà chứ!!

Tiểu sư đệ so với ông kém gần 20 tuổi, mặc dù nói là sư đệ, nhưng do một tay ông nuôi lớn, được ông xem như đứa con của mình.

Tiểu sư đệ tức giận rời đi bao nhiêu năm, ông liền nóng ruột nóng gan bấy nhiêu năm. Trời nam biển bắc, chỉ cần có tin tức của sư đệ ông liền lập tức đi tới.

Mỗi khi nhớ đến sư đệ, ông luôn nghĩ sư đệ dựa vào thiên phú tài hoa, tất nhiên cuộc sống sẽ không quá kém, chỉ có như vậy, ban đêm ông mới có thể miễn cưỡng ngủ được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.