[Hoàn- Đam Mỹ] Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm – Chương 16: Cố Nhân – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn- Đam Mỹ] Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm - Chương 16: Cố Nhân

BẠN ĐANG ĐỌC

Hán Việt: Vạn nhân hiềm tha bất càn liễu
Tác giả: Tây Sơn Ngư
Tình trạng: Hoàn thành
Số chương: 63c 14 Pn
Ngồn: Wiki Raw
ngày mở hố: 09/07/2024 – 00/00/0000
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Song khiết 🕊️, Hào m…

#chualanh
#chủthụ
#cườngcường
#dammy
#hiendai
#ngượctra
#trongsinh

Editor: Yuki

Beta: Ciedyy

Lộc Vọng Bắc khẳng định rằng mình đã nhìn thấy con dấu này trên một bức tranh nào đó, thậm chí còn nhớ rõ bức tranh này là vẽ về hoa và chim, anh từng nhìn thấy ở Nhà họ Lộc.

Đáng tiếc thời gian trôi qua quá lâu, anh đã không nhớ rõ là ở bức tranh nào.

Nhưng không sao, chỉ cần bức tranh này còn ở nhà họ Lộc, anh sớm muộn gì cũng có thể tìm ra.

Chỉ trong chốc lát, trong lòng Lộc Vọng Bắc đã chuyển qua muôn vàn suy nghĩ, là một thương nhân, anh thậm chí đã nghĩ ra phải làm thế nào để lợi dụng chuyện này đạt được lợi ích lớn nhất cho Lộc Dữ Ninh.

Anh có thói quen trải đường cho Lộc Dữ Ninh, con đường mà y đi không được có bất kỳ hạt sạn nào, anh không cảm thấy việc này có gì lớn lao, đây là việc mà anh trai nên làm.

…..

Tích – –

Điện thoại di động nhận được tin nhắn mới, lúc này Lộc Dư An đang làm bài tập, cậu đặt bút xuống rồi cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy là tin nhắn của anh hàng xóm, trong lòng cậu nhảy dựng, đến khi nhìn rõ tin nhắn, Lộc Dư An mới thở phào nhẹ nhõm, cả người buông lỏng dựa vào lưng ghế.

Tranh của ông Lý vẫn còn ở Chiếu Đức Trai.

Cũng may, vẫn còn kịp.

Lộc Dư An cúi đầu hoài niệm kéo sợi dây đỏ trên cổ ra, gắn trên sợi dây đỏ chính là Dương Chi Ngọc ôn nhuận nhẵn nhụi, Dương Chi Ngọc không lớn hơn ngón cái bao nhiêu, mặt trên điêu khắc Long Quy nho nhỏ, phía dưới là con dấu.

Đây là ấn ký của ông Lý khi còn sống luôn đem bên người, mặt trên điêu khắc hai chữ \”Phùng Nguyệt\”. ông Lý có một cái tên rất đẹp gọi là Lý Nguyệt Phùng, đáng tiếc thời điểm đăng ký hộ tịch bị điền sai, ông cụ lười sửa, nên để cho sai luôn.

Trừ cậu ra thì không ai biết tên thật của ông cụ.

Trước khi ông cụ chết, đem ấn ký làm bạn với mình cả đời trao cho cậu.

Ông Lý khi còn sống tranh vẽ không nhiều lắm, đa số đều được cậu đặt ở nhà cũ.

Tranh ông cụ vẽ lúc trước vẫn còn gam màu sáng, tao nhã nên từng bán được vài bức, nhưng tranh của mấy năm gần đây thì gần như đều mang màu tối, đi mực vừa dày vừa đậm nên thường bị người ta chê trông không sáng sủa, ép giá rất thấp, ông cụ Lý khịt mũi dè bỉu, chưa từng quan tâm, thà kéo xe kéo đi bán tạp hóa chứ không bán tranh.

Nhưng năm ấy Nhạc Nhạc bệnh nặng nằm viện, Lý Phương Gia đem số tiền ít ỏi cuối cùng trong nhà đi đánh bạc.

Vương Như mỗi ngày đều khóc, công việc bán thời gian của cậu thật sự không có cách nào vá cái lỗ thủng này, cậu thậm chí nghĩ tới việc nghỉ học một thời gian ngắn, dù sao trường của cậu có đi học hay không cũng không ai quan tâm .

Ông cụ im lặng không lên tiếng, đem bức sơn thủy <Lư Sơn Phi Bộc> ông cụ thích nhất đến Chiếu Đức Trai, ăn nói khép nép cầu xin người bạn cũ phụ trách thu mua tranh ở Chiếu Đức Trai, nể mặt tình bạn bao năm đã thu mua với giá rẻ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.