[Hoàn – Đam Mỹ] Cắn Ngón Tay Anh – Tô Cảnh Nhàn – Chương 80 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn – Đam Mỹ] Cắn Ngón Tay Anh – Tô Cảnh Nhàn - Chương 80

Chương 80

Edit Beta: Vịt

Trong thân thể Sở Dụ giống như châm mồi lửa.

Tới lúc đi trên đường lớn sáng sớm, bị gió mát thổ qua, ngọn nửa kia vẫn chưa tắt, ngược lại còn càng đốt càng mạnh.

Mùi máu tanh, dã tính và tính công kích tràn đầy sàn đấu vật, gợi lên bản năng của Sở Dụ. Cậu liếm liếm môi dưới, nếm được chút mùi thơm ngọt quen thuộc.

Máu của Lục Thời.

Nghĩ đến đây, cùng với hình ảnh liên quan bị nhớ lại, Sở Dụ miệng đắng lưỡi khô, hận không thể lập tức cách xa vạn dặm tên đầu sỏ Lục Thời này.
Cậu cảm giác mình hiện tại, thật sự không chịu được chút kích thích.

Thấy Sở Dụ đi trên đường cùng mình, lại cứ cố ý cách xa 2 bước, tinh thần không ở đây, dáng vẻ không biết đang nghĩ gì, bước chân Lục Thời từ từ chậm lại.

Sở Dụ không phát hiện, tất cả lực chú ý của cậu, đều đặt vào tâm tư nhỏ làm thế nào áp chế kích động của mình.

Đến lúc Lục Thời đột nhiên dừng lại, nắm chặt cổ tay cậu, kéo mạnh cậu đến sau thân cây, ngữ khí nguy hiểm hỏi cậu, \”Sở Dụ, em đang nghĩ gì?\”

Ánh sáng bốn phía vốn không sáng lắm, càng không nói đến hơn nửa ánh đèn còn bị cành lá tươi tốt của hàng cây bên đường cách trở, Lục Thời đứng trước mặt Sở Dụ, từ trên xuống dưới bao phủ người trong bóng của mình, ánh mắt không vui rất rõ ràng.

Sở Dụ vẫn ngơ chưa kịp phản ứng, đã bị Lục Thời nắm cằm.

Giọng Lục Thời trầm thấp nhu hòa, \”Hửm?\”

Lệ khí trên người anh vẫn chưa tản sạch, mặt mày đè ép chút nóng nảy, vết rách khóe môi đỏ lên, nhưng chút vết thương nhỏ này, không chỉ không phá hỏng mỹ cảm của tướng mạo, ngược lại tôn lên mấy phần bướng bỉnh và bất tuân cho ngũ quan anh.

Lục Thời ghé quá gần, Sở Dụ theo bản năng muốn lui về sau. Động tác rất nhỏ bị phát hiện, một giây sau, ngón tay nắm cằm Sở Dụ thêm chút lực, con ngươi Lục Thời cũng trầm thêm vài phần.

Hơi thở của đối phương ùn ùn kéo đến, vô cùng tính xâm lược tràn đầy xoang mũi, không thể né tránh. Ngửi mùi này, Sở Dụ cảm giác mình không chịu được.

\”Lục Thời, anh, anh không được dựa vào em gần vậy.\”

Giọng cậu mềm, còn run rẩy, một cái là có thể phân biệt ra được, cũng không phải là lãnh đạm, cũng không phải là chán ghét, giống hơn là nguyên nhân khác.

Trong lòng có suy đoán, Lục Thời đi phía trước nửa bước, thân thể ghé gần hơn chút, nhận thấy được gì đó, khóe môi anh câu lên, tràn đầy ác ý và trêu chọc, \”Ghé gần quá, thì sẽ thế nào?\”

Giờ khắc này, Sở Dụ cảm thấy, người này quá là xấu xa! Đã nói không được ghé quá gần, còn cố ý dán tới!

Cậu tức giận nhìn chằm chằm Lục Thời, dựa lưng vào thân cây, lùi cũng không có chỗ lùi. Không đầy một lát, chút tức giận kia hóa thành khói, cậu có chút không nhịn được, dứt khoát yếu thế gọi một tiếng, \”Anh ơi.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.