Chương 49
Edit Beta: Vịt
Thời tiết càng ngày càng lạnh, không ít người đều bị cảm trong nhiệt độ giảm đột ngột, nháo nhào thêm áo len dày.
Sở Dụ không theo trào lưu, vẫn chỉ mặc một áo thật mỏng, đẹp thì cực đẹp, chính là lạnh rõ phê.
Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa tỏ vẻ sùng bái Sở Dụ, trời lạnh thế này, có thể vì cái đẹp, ra ngoài thoáng như vậy.
Từ ký túc xá đi ra, Sở Dụ bị gió lạnh buổi sáng thổi, không nhịn được dùng tay siết chặt cổ áo, rụt cổ lại.
Lục Thời đứng trước mặt cậu, chắn gió, \”Lạnh?\”
Sở Dụ hít sâu, khóe miệng nhếch lên nụ cười tiêu chuẩn, không biết có phải tự ám hiệu tâm lý cho mình không, \”TỚ! KHÔNG! LẠNH!\”
Nếu như âm cuối không run, nói không chừng có sức thuyết phục hơn chút.
Lục Thời không khuyên cậu về thay quần áo, chỉ là bước đi, cố gắng đứng đầu gió, chắn giúp Sở Dụ.
Thời gian sớm, người qua lại cũng ít, xung quanh cũng không có người, Sở Dụ túm túm quần áo Lục Thời, thần thần bí bí, \”Nè, tớ cho cậu xem bảo bối.\”
Lục Thời dừng lại, \”Bảo bối gì?\”
Sở Dụ nghiêng người đi, từ trong túi áo đút tay, lộ một góc màu trắng ra ngoài, trong mắt có đắc ý, \”Nhìn!\”
Giống như chia sẻ bí mật gì đấy, trong lời nói ẩn chứa hưng phấn.
Lục Thời nhìn một cái không nhận ra, nhìn thêm cái nữa, mới nhận ra, là Noãn Bảo Bảo (*).
((*) Noãn Bảo Bảo là nhãn hiệu túi giữ nhiệt bên Trung)
\”Tớ thông minh không? Hôm đó đến cửa hàng tiện lợi mua. Bỏ hai Noãn Bảo Bảo ở trong túi áo, đút tay vào như vậy, là có thể ấm áp!\” Sở Dụ cảm giác suy nghĩ của mình quá đỉnh, \”Á, ấm như thiên đường!\”
Trong mắt Lục Thời hiện lên chút ý cười, khích lệ cậu, \”Ừm, thông minh.\”
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Hôm nay ngày đầu tiên thi giữa kỳ, không ít người vừa đi đường còn vừa học thuộc trọng điểm thi, hoặc là thảo luận form đề, lâm thời nước đến chân mới nhảy, ôm ấp thêm dù sao cũng không thiệt.
Sở Dụ dựa vào thành tích thi tháng trước, được phân đến phòng thi đoạn giữa, ở tầng 2.
Vết thương ở chân cậu chưa khỏi hẳn, không muốn leo cầu thang, đút tay trong túi áo, ngoan ngoãn đi xếp hàng. Lục Thời đi theo vào thang máy, một đường đưa người đến phòng học.
Tìm được chỗ ngồi của mình, Sở Dụ hướng về phía Lục Thời, \”Cậu mau về đi, ngồi tại chỗ nhắm mắt ngủ một giấc cũng được.\”
Lục Thời sắp xếp dụng cụ giúp Sở Dụ, \”Ừm, thi xong chờ, tới đón cậu.\”
Biết Lục Thời đây là không yên lòng chân cậu, Sở Dụ liền gật đầu mấy cái, \”Được được được, chờ cậu chờ cậu.\”


