[Hoàn Đam] Điện Hạ Nói Dáng Vẻ Nổi Điên Của Ta Rất Đẹp – Ngoại truyện 10 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn Đam] Điện Hạ Nói Dáng Vẻ Nổi Điên Của Ta Rất Đẹp - Ngoại truyện 10

121 – Ngoại truyện 10

\”Đông\” một tiếng, Lục Vân mở đôi mắt trong veo, nắm chặt thanh kiếm đầu giường ngồi thẳng dậy.

Trong phòng ngủ rất tối, không đốt nến, không nhìn rõ tình hình, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của con người.

Trong phòng ngủ ngoài cô ra còn có hai người, người này võ công cực cao, vào phòng cô mới nhận ra.

Lục Vân từ từ hạ kiếm xuống, lạnh lùng nói: \”Thiếu tướng quân thay đổi làm quân đầu trộm đuôi cướp từ khi nào vậy?\”

Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười khẽ: \”Không dám nhận là cướp, hôm nay ta đến để tặng quà cho cô nương.\”

Tia lửa bật ra, nến cháy sáng, một nam tử tuấn tú mặc trường bào màu chàm đứng đó, yếu ớt mỉm cười nhìn cô.

Ánh mắt Lục Vân lướt qua mặt hắn, dừng lại trên người đang bị trói gô hôn mê nằm dưới đất: \”Đây là…\” Nói rồi, đôi mắt phượng của Lục Vân khẽ nheo lại, đột nhiên nhìn về phía Thành Hoài Ninh, giọng trầm xuống: \”Là hắn?\”

Thành Hoài Ninh vén áo ngồi xuống bàn, cầm ấm trà rót một chén uống cạn rồi mới nói: \”Hắn vốn là người Nam Lan các ngươi, vì chán ghét cuộc sống ở đó mà lén lút rời đi, sau đó hắn đến Ô Mông, và được Ô Mông Vương trọng dụng, phong làm Vương đất khác, còn được ban đất phong.\”

\”Nhưng hắn đã nảy sinh dị tâm, Ô Mông Vương muốn trừ bỏ hắn, trong cơ duyên xảo hợp, bị thám tử của ta ở Ô Mông bắt về.\”

Thành Hoài Ninh ngước mắt, nói khẽ: \”Năm đó sở dĩ hắn có thể được Ô Mông Vương trọng dụng, là vì hắn đích thân dẫn người Ô Mông tộc đến đảo Nam Lan, tàn sát tộc nhân của hắn.\”

Lục Vân nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi cô không nghĩ đến chuyện năm đó.

Nhưng giờ phút này, cha mẹ, chú bác nằm trong vũng máu và những chị em bị bắt đi chịu đủ loại tra tấn rồi chết dần chết mòn lần lượt hiện ra trước mắt cô.

Cổ họng một trận tanh ngọt, đầu ngón tay Lục Vân bấm chặt vào lòng bàn tay, từ từ nuốt xuống rồi đứng dậy chắp tay về phía Thành Hoài Ninh: \”Lục Vân ở đây xin tạ ơn thiếu tướng quân.\”

Thành Hoài Ninh xua tay: \”Cô nương không cần như vậy, năm đó Yến Nhi nhờ ta điều tra chuyện này, ta lại luôn không thể hoàn thành ủy thác của nó, lẽ ra ta mới phải xin lỗi mới đúng.\”

\”Ta nợ ngài một lần.\” Lục Vân đứng thẳng người nhìn hắn, \”Nếu Thiếu tướng quân có nguyện vọng gì, ta có thể giúp ngài thực hiện.\”

Thành Hoài Ninh lắc đầu, thờ ơ nói: \”Ta không có nguyện vọng gì cần cô giúp ta thực hiện.\”

Lục Vân: \”Ngài có thể có, ví dụ như cầu mà không được cô nương nào đó, ta có thể giúp ngài giết nàng… Cô nương khác với Tiêu Triệt của Thẩm Yến, tốt nhất là đừng giết, vậy thì thế này đi, ta có thể giúp ngài theo đuổi nàng.\” Người ta nói cháu trai giống cậu, Thẩm Yến đã vì một nam nhân mà sống chết, có lẽ cậu của y cũng sẽ như vậy.

“…” Thành Hoài Ninh suy nghĩ một lát mới hiểu rõ ý cô, nhất thời có chút câm nín, hồi lâu sau bất lực nói, “Đa tạ ý tốt của cô nương, không cần đâu.”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.