Chương 381: Bó hoa trong thùng rác.
\”Chị Đại, nhìn sắc mặt chị kém quá. Hai ngày cuối tuần chị thức thâu đêm sao? Nghỉ cuối tuần mà còn tiều tụy hơn cả lúc đi làm nữa.\” Tiểu Bát vừa đi theo Quý Noãn đi ra khỏi phòng họp vừa nói.
\”Ừ, chị ngủ không ngon.\” Quý Noãn thờ ơ đáp lại.
\”Chị không như thế được đâu. Tháng sau phòng giao dịch của chúng ta chính thức chuyển đến tòa cao ốc của trung tâm thương mại. Bây giờ bảng tên của phòng giao dịch cũng được treo lên rồi. Đến lúc công ty của chúng ta mở tiệc mừng tân gia thì phải làm cả ba ngày, đối tác và khách hàng chắc cũng sẽ ghé qua. Tình hình sức khỏe của chị thế này nhìn như thể có thể sập xuống bất cứ lúc nào, chị phải tranh thủ ngày nghỉ mà ăn ngủ thật tốt, nếu không sợ là có lúc chị không chịu nổi đâu!\”
\”Ừ.\”
Thấy Quý Noãn dường như không muốn nói chuyện, Tiểu Bát cũng không huyên thuyên đằng sau cô nữa. Tiểu Bát vừa đi về phòng thì đúng lúc Hạ Điềm đến. Hạ Điềm nhìn Tiểu Bát một cái rồi lại nhìn sang Quý Noãn. Gương mặt nghiêm túc khiến Tiểu Bát vội vàng đi về phòng trợ lý.
Đợi khi Tiểu Bát đi rồi, Hạ Điềm nhìn nét mặt rõ ràng ăn không ngon ngủ không yên của Quý Noãn: \”Mình tưởng để cậu nghỉ ngơi trong nhà hai ngày thì có thể sẽ khá hơn được một chút. Nhìn dáng vẻ của cậu bây giờ kìa, chẳng bằng lúc đấy mình xông lên cho An Thư Ngôn một cái bạt tai, để bây giờ khỏi bực tức như thế này.\”
\”Được rồi, đừng nói nữa.\” Quý Noãn thả tập tài liệu vào tay Hạ Điềm: \”Hai ngày tới đi thành phố Giang với mình. Việc phân lô ở khu đất du lịch có vấn đề. Lúc trước công văn của thành phố Giang gửi cho chúng ta thiếu một con dấu, bây giờ cấp trên đang mượn cớ này không chịu cấp quyền sở hữu cho chúng ta, trong khi tiền đã thanh toán xong. Đám Tiểu Bát không giải quyết được những chuyện bất chấp đạo lý này đâu, hai chúng ta phải tự đi thôi.\”
Gần đây chỉ cần nhắc đến công việc là Quý Noãn như máy móc được lên dây cót. Ngoại trừ công việc ra, cô bỏ ngoài tai tất cả, không nghe không nói.
Lúc trước Hạ Điềm còn không biết cô mắc chứng gì, cuối cùng thì bây giờ cũng đã rõ.
\”Thời điểm này mà đi đến thành phố Giang sao? Cậu chắc không? Cậu là muốn hai tay dâng chồng của mình cho người khác hả?\” Hạ Điềm cau có hỏi.
Quý Noãn mới vừa đẩy cửa đi vào văn phòng thì cứng đờ, lạnh nhạt nói: \”An Thư Ngôn đã đến Hải Thành hơn một tháng, nhưng cũng tới tận hai ngày trước mình mới biết. Nếu thật sự có gì phát sinh thì cũng đã phát sinh rồi, mình ở Hải Thành thì sao chứ? Ở Hải Thành mà không gặp được người ta, thì cũng có khác gì đâu.\”
Nói rồi Quý Noãn đi thẳng vào phòng.
Hạ Điềm vô cùng tức giận nhưng thấy thái độ Quý Noãn đột nhiên lãnh đạm, cũng không biết trong lòng Quý Noãn đã phải chịu đựng đến mức nào.
Kể cả là chị em thân thiết, nhưng nếu Quý Noãn vẫn kiên quyết không nói ra thì cô cũng không thể nào nhiều chuyện. Giúp đỡ bạn quên cả bản thân hay đồng ý với quyết định của bạn đều quan trọng như nhau. Nếu cô cứ bất chấp vác dao đi tìm Mặc Cảnh Thâm, có khi lại chỉ dẫn đến hậu quả ngược với mong muốn.