Tạ Không Minh thông hiểu dược lý, tuy nói không chữa được bệnh nặng, nhưng bệnh vặt hàng ngày thì vẫn hiểu. Hơn nữa mùa hè nóng nực, y cố ý hái thảo dược tự trồng trong viện, phơi khô, nghiền hoặc đun sôi sàng sảy, tất cả đều được xử lý đàng hoàng.
Lý Thủy ở bên cạnh giúp y, nghe tên dược liệu văn nhã ấy, bất tri bất giác cảm thấy mê muội, ánh mắt rơi vào trên môi người này. Tạ Không Minh lúc đầu không để ý, sau đó liếc mắt một cái lại cảm thấy buồn cười, dựa vào làm bằng miệng cho Lý Thủy, giữa môi răng cũng nổi lên mùi thảo dược nhàn nhạt.
\”Cái đống thuốc này giúp nâng cao tinh thần, tỉnh táo, A Húc dùng thì hay. Đống này dùng để đuổi muỗi, hơi ám khói, có thể treo vài cái trong phòng…\”Tạ Không Minh phân loại từng thứ, lại lấy túi gấm rỗng bỏ vào. Những túi gấm nhỏ này là mời thím trong thôn làm, không đáng bao nhiêu, hoa văn cũng không tinh xảo, chỉ có vẻ đẹp tự nhiên, không bóng bẩy.
Lý Thủy nhìn hai lần, lặng lẽ để cái mình cũng từng làm sang một bên, nhưng Tạ Không Minh liếc mắt một cái đã nhận ra bèn cất lại.
Lý Thủy bị làm cho xấu hổ, cầm cái kim trên tay cọ cọ xuống đùi nói: \”Vốn, vốn là cho chàng. Tuy rằng so ra kém tay nghề của những nữ nương kia, nhưng ——\”
\”Thêu đẹp lắm.\” Tạ Không Minh cắt ngang lời đối phương, khen ngợi, \”Bảo ta làm sao cam lòng bỏ đi những thứ mình yêu đây? \”Nói xong, hắn nhét toàn bộ gia vị thảo dược vào, đeo ở bên hông, quả thật nhìn có chút chẳng ra làm sao, nhưng phần tấm lòng còn hơn vẻ đẹp hình thức.
Ngoại trừ túi hương, lúc trước hai người còn mua lá trà của phía Nam từ người bán hàng rong, không tính là trà ngon gì, hương vị lại nồng, đã pha được mấy bình, Tạ Không Minh phối dược với trà ích khí bổ thân, cũng chia các túi đều đặn, không có sai sót gì.
Cuối tháng, chính là thời điểm thư viện nghỉ phép, Lý Húc sợ là ngóng trông, hai người không dám chậm trễ, sáng sớm đã ngồi xe chạy tới.
Trong thành khắp nơi cũng dựng lều rao bán, cây kim ngân, hoa cúc, gọi là song hoa ẩm. Ngoài ra còn có sử dụng để hợp hoan, bưởi và hoa hồng, làm tam hoa ẩm; Tinh xảo nhất, là ngũ hoa ẩm được bán ở cửa hàng dược phẩm, tên hoa cũng đẹp, gọi là bích ngạc mai, phật thủ, bạch tàn vân vân, rất được nữ tử nhà giàu yêu thích. Còn có người kêu vợ con thêu hoa, treo ở ngoài lều giống như biển hiệu, bắt mắt vô cùng.
Lý Húc chầu chực ở bên cửa thư viện, xa xa nhìn thấy hai người tới thì hưng phấn đến đỏ bừng mặt. Sau khi gặp mặt hỏi han ân cần, chẳng cần nhiều lời, chỉ là Lý Thủy muốn gặp mặt ông nội và đệ đệ mình mà thôi, Lý Húc mặt mày lại ủ rũ: \”Ca ca, đệ đã hẹn gặp mấy vị sư huynh cùng nhau tới văn yến! \”Thì ra tính tình cậu ấy ôn hòa, vừa tài vừa giỏi, không chỉ được bạn bè yêu mến, cũng khiến sư trưởng coi trọng. Hôm nay có người mời cậu cùng đến quý phủ người nào đó dự tiệc, vừa ngắm hoa thưởng thức món ăn, vừa trao đổi thơ văn.
\”Đây là chuyện tốt.\” Lý Thủy nghe vậy, mày mắt như trăng lưỡi liềm, cười nói.
Ông nội cũng nói có hẹn với mấy người lớn tuổi, chắp tay sau lưng từ từ thong thả đi ra ngoài, không giỡn với bọn họ nữa.