{Hoàn} Bị Ép Làm Nhân Viên Npc Trong Vô Hạn Lưu [Vô Hạn] – Chương 44: Đoạt Vương – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

{Hoàn} Bị Ép Làm Nhân Viên Npc Trong Vô Hạn Lưu [Vô Hạn] - Chương 44: Đoạt Vương

\”Ối xin lỗi!\” Người tới ăn mặc một cây đen, lúc này trong thanh âm mang theo hoảng sợ, \”Tôi không phải cố ý đánh gãy hai người đâu nhé!!\”

Ánh mắt của hắn rơi xuống vết máu dính trên cổ áo Phó Mạc Ương, đôi mắt đỏ và răng nanh của Trần Lật, tưởng rằng mình vừa vô tình phát hiện ra cảnh một ma cà rồng đang ăn uống.

Phiền phức thật.

Ánh mắt Phó Mạc Ương lập tức lạnh đi.

Nhưng Trần Lật đã nhanh hơn hắn một bước. Cậu vội vàng đứng bật dậy, kéo khoảng cách giữa cả hai, sau đó giả vờ thản nhiên hỏi:
\”Cậu là ai?\”

Thực tế, đôi tai đỏ ửng và ánh mắt ướt át đã tố cáo hoàn toàn tình trạng hiện tại của cậu.

Người chơi đó trong lòng gào thét: \”Tôi chỉ là một Vong Linh tộc đi ngang qua tìm người thôi mà!\”

Vì quá căng thẳng, hắn hoàn toàn không để ý đến sự kỳ lạ của Trần Lật.

Hệ thống 001, từ lúc Trần Lật hút máu đã chủ động tắt chế độ cảm nhận, lúc này mới lên tiếng:
【Hắn là người chơi.】

Đầu óc Trần Lật đứng hình một chút:
\”Ồ, hóa ra là cậu.\”

Bị người chơi nhìn thấy, rõ ràng còn mất mặt hơn bị NPC bắt gặp.

Người chơi đó càng muốn khóc hơn:
\”Ừm, đúng là tôi.\”

Hắn cảm thấy mình thật xui xẻo, phá nhầm chuyện tốt, lại còn đụng trúng NPC hướng dẫn quan trọng trong phó bản này.

Hệ thống 001 nhìn chỉ số kinh hoàng tăng vọt của mình:
【…】

Trong phút chốc, hệ thống cũng không biết việc người chơi này chưa kịp thấy rõ mặt Phó Mạc Ương là may hay xui nữa.

Cả hai nhìn nhau mà chẳng nói nổi lời nào.

Đột nhiên, một lưỡi gió sắc bén vụt qua, thổi bay mũ trùm đầu của người chơi, để lại một vết cắt hoàn hảo dưới mặt đất. Nếu chỉ cao thêm vài phân, chắc chắn đầu hắn sẽ bị chém lìa.

Nhìn cái đầu lâu trắng xóa, không da thịt, không ngũ quan, chỉ có hốc mắt trống rỗng, Trần Lật lại rơi vào trầm mặc.

Trong lòng cậu thì hét toáng lên: \”Mình vừa nói chuyện với cái thứ gì thế này!?\”

Hệ thống 001 nói tỉnh bơ:【Cậu nên cảm thấy may mắn vì không phải Ác Linh tộc, nếu không bộ xương kia đã là cậu rồi.】

Lưỡi gió kia do ai tung ra là điều không cần bàn cãi, nhưng từ góc độ của bộ xương, hắn không thấy được động tác của Phó Mạc Ương. Hắn tưởng đây là lời cảnh cáo mà Trần Lật dành cho mình, sợ đến mức hồn muốn bay khỏi xác. Lắp bắp nói:
\”Xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý. Cậu muốn tôi phản bội đúng không? Tôi làm ngay, làm ngay!\”

Đúng là kiểu người không có chút khí phách nào.

Trần Lật không nói gì, chỉ đưa mảnh giấy cho hắn: \”Nhớ phải đến.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.