Chung Minh có thể cảm nhận hơi thở của Bạch Cẩn Niên ngày càng nặng nề, dù sao đều là con gái, sức lực có bao nhiêu cũng biết rõ. Nhưng Bạch Cẩn Niên ôm chặt như vậy, bước đi vững trải như vậy, một giây Chung Minh cũng không muốn rời Bạch Cẩn Niên.
Cho dù khoảng cách chỉ là một milimet, vào thời khắc này cũng không thể bỏ qua.
Con đường tối đen, rất dài, dài đến nỗi những giọt nước mắt của Chung Minh không ngừng thấm ướt bả vai Bạch Cẩn Niên, cảm nhận được độ ấm đang dần dần thẩm thấu vào cơ thể, càng không muốn người kia buông mình ra.
Có thể giờ khắc này, trầm mặc còn tốt hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Chung Minh ôm chặt cổ Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên cười nói em siết chết tôi.
\”Ngu ngốc, chị ngu ngốc vĩnh viễn đều không đáng yêu, không thú vị.\”
\”Đúng vậy, tôi chính là không đáng yêu không thú vị.\”
\”Đúng quan trọng nhất là chị rất ngốc.\”
\”Đúng đúng, tôi rất ngốc.\”
\”…….. Chị là khẩu Phật tâm xà.\”
Bạch Cẩn Niên cười: \”Tiểu Chung Minh nhà tôi nói cái gì cũng đúng.\”
\”…….\” Thật sự không biết nên nói gì mới tốt.
Đến phòng khách sạn, Chung Minh nói phải xuống, Bạch Cẩn Niên cũng không đáp lời, đem Chung Minh đặt lên ghế sô pha mới buông ra, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng giúp Chung Minh phủi đi cát trên người: \”Em ngốc, không thể ở trong phòng chờ tôi sao? Nằm ngủ trên bờ cát….. Nếu tôi thị lực kém, nói không chừng một cước đạp lên người của em thì sao.\”
\”Người ta muốn ở nơi đó chờ chị không được sao?\”
\”Cứng cỏi……\”
\”Chị đừng nịnh bợ tôi nha!\”
Bạch Cẩn Niên ngẩng đầu, đôi mắt đen phát sáng: \”Có thể chăm sóc tốt bản thân mình không, Tiểu Chung Minh, nếu như tôi không bên cạnh em, ai chăm sóc em, ai tới cõng em đây?\”
Tâm Chung Minh co rút lợi hại, vô thức kéo tay Bạch Cẩn Niên: \”Chị muốn đi đâu?\”
\”Tôi không đi đâu cả, chỉ là nói như vậy. Tôi không có khả năng chăm sóc em cả đời.\”
\”Vì sao không có khả năng? Chị rốt cuộc muốn nói gì…. Cứ việc nói thẳng.\” Chung Minh gần như là cố nén nước mắt.
Bạch Cẩn Niên nửa quỳ, đau lòng giải thích: \”Tiểu Chung Minh, em đừng suy nghĩ lung tung, tôi chỉ cảm thấy mỗi người chúng ta là một cá thể độc lập, không thể quá mức ỷ lại người khác. Để em ỷ lại quá mức cũng làm em đánh mất bản thân, lo được lo mất, dễ dàng trở nên không vui. Tiểu Chung Minh, tôi hi vọng em có thể yêu tôi nhiều hơn, nhưng không muốn em không vui, bởi vì tôi hiểu yêu càng sâu ràng buộc trong lòng càng chặt, nhưng mỗi phút mỗi giây nhung nhớ khi không được ở bên cạnh nhau có thể giết chết con người. Loại tâm tư mâu thuẫn này rốt cuộc làm gì mới tốt đây?\”
Bạch Cẩn Niên nói \”Yêu\” làm Chung Minh vừa đau xót vừa ngọt ngào, Bạch Cẩn Niên thật sự nói điều này dù chỉ một lần sao? Chung Minh muốn nói gì nhưng không biết biểu đạt thế nào, trong lòng lăn lộn khó chịu, hóa ra Bạch Cẩn Niên nói đều là sự thật, ngay lập tức có thể linh nghiệm, đây không phải là, Chung Minh đã dành lấy quá nhiều tình yêu để lấp đầy trái tim mình sao.