[Hoàn] [Bhtt] [Edit] Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế – Chương 59: Toàn bộ nhân vật phụ lên sàn. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn] [Bhtt] [Edit] Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế - Chương 59: Toàn bộ nhân vật phụ lên sàn.

Đường Đường ngủ rất say, khi thức dậy cái đầu đau nhức nặng nề, cả người như rời rạc, di chuyển một chút thì đau đến đổ mồ hôi lạnh.

Tấm màn khách sạn quả là cách quang hiệu quả, bóng đêm vây quanh không phân biệt được hiện giờ là lúc nào.

Hôm nay là thứ mấy? Là thời gian đi làm, không có xin phép cũng không có đi làm, đoán chừng ông chủ đã muốn nổi điên.

Nhưng tình trạng hiện tại không thể đi làm được, Đường Đường gian nan đi đến WC, đứng trước gương, xem tỉ mỉ khuôn mặt. Khóe miệng sưng vù thiếu chút nữa Đường Đường cũng giật mình, người là ai a? Ánh mắt tối tăm, đầu tóc lộn xộn, đương nhiên hình dáng này Đường Đường cũng chưa thấy qua.

Không được, tuyệt đối không thể để cho bản thân suy sụp như vậy. Đường Đường chịu đau tắm rửa, cẩn thận tránh đi vết thương. Tắm được một nửa thì không còn sức lực, tẩy rửa tùy tiện có lệ, trùm khăn tắm lên người bò lại giường.

Ở trên giường phát run, đến khi nhiệt độ cơ thể trở về trạng thái bình thường Đường Đường mới nghĩ đến…….. Họ Trần ngu xuẩn kia đâu?

Nhìn quanh giường lớn, không thấy bóng dáng Trần Tịnh Nhất. Có thể đã đi rồi……..

Cũng tốt.

Đường Đường nằm thật lâu, muốn ngủ tiếp nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy buồn ngủ.

\”Đáng ghét, có thuốc lá thì tốt rồi…..\” Đường Đường suy yếu lầm bầm.

\”Tôi đi mua giúp em a.\” Trong bóng đêm đột nhiên có một giọng nói vang lên, Đường Đường sợ tới mức hét lên một tiếng: \”Gặp quỷ rồi! Cô ở chỗ nào!\” Bất chấp cả người bị thương, Đường Đường lôi khăn tắm đi kéo màn cửa sổ. Ánh sáng mặt trời nhất thời chiếu rọi vào phòng, làm đôi mắt đã quen với bóng tối không thể mở ra. Đến lúc Đường Đường có thể mở mắt, phát hiện Trần Tịnh Nhất ngồi trên sô pha, trên người khoác cái chăn mỏng, mắt đỏ ngầu đôi môi trắng bệch, nhưng tươi cười rất giống ánh mặt trời ấm áp động lòng người.

\”Sớm , Đường tiểu thư.\”

Ánh mắt Đường Đường mơ hồ, hỏi: \”Cô ngồi ở đây một đêm.\”

\”Đúng vậy a.\”

\”Có bệnh à? Có giường không ngủ.\”

\”Em ngủ trên đó a.\”

\”Nói cô có bệnh thì cô bệnh cho tôi xem……. Hai người nữ ngủ với nhau có liên quan gì? Cũng không mang thai!\”

Trần Tịnh Nhất bị chọc cười: \”Cho dù một nam một nữ ngủ cùng nhau nhưng không có làm gì, cũng không mang thai a.\”

\”Lười nói với cô. Dù sao không phải tôi bắt cô ngồi sô pha một đêm.\” Đường Đường chống đỡ thân thể đi lấy quần áo, Trần Tịnh Nhất thấy Đường Đường rất cẩn thận giữ cái khăn không cho nó rơi xuống.

\”Em thấy khá hơn chút nào không?\”

Đường Đường đưa lưng về phía Trần Tịnh Nhất mặc quần áo: \”Chút vết thương này không chết được.\”

\”Bớt đi, không có tôi, xác định em hôm nay nhất định không thể rời khỏi giường.\” Trần Tịnh Nhất \”Ôi ôi\” đứng lên, run rẩy dùng tay chân chống đỡ, bộ dáng y hệt người già tập thể dục buổi sáng.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.