[Hoàn] [Bhttღedit] [Phiên Ngoại] Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ – Mộ Vũ Hề Hề – Phiên ngoại 2. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn] [Bhttღedit] [Phiên Ngoại] Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ – Mộ Vũ Hề Hề - Phiên ngoại 2.

Ở trong Ma Giáo ——
Hữu Hộ Pháp đang chà lau đàn cổ, Thánh Nữ ngồi bên cạnh nàng, trong tay cầm một con cổ xà, con rắn đó quấn quanh ở cổ tay nàng lười biếng phun lưỡi.
Thánh Nữ: \”Giáo Chủ tỉnh lại bảy ngày rồi, triều đình có động tĩnh gì không?\”
Hữu Hộ Pháp không thèm để ý cười cười: \”Thám tử hồi báo, Triệu tướng quân thỉnh Hoàng Đế hạ chỉ muốn diệt Mị Ảnh Giáo ta.\”

\”Hiện giờ gặp hoạ ngoại xâm, vậy mà lại đánh chủ ý lên chúng ta trước.\” Thánh Nữ giơ tay lên sờ đầu con rắn: \”Tiểu gia hỏa, tối nay đi bồi hắn đùa cợt một chút được không?\”
Hữu Hộ Pháp thấy nàng lại cùng rắn nói chuyện, khẽ nhíu lông mày: \”Ngươi —— thật có thể cùng một con rắn giao lưu?\”
\”Đừng quản ta, chẳng phải ngươi cũng ngày ngày cùng một cái đàn nói liên tục sao.\” Thánh Nữ liếc nhìn cổ cầm, đáy lòng thầm mắng Tuyên Dương vô liêm sỉ, trước kia người này là võ si, ngày ngày quấn mình tập võ mà hiện giờ ngày ngày ôm đàn, ai cũng không phản ứng lại.

Hai người tùy ý trò chuyện thêm một lát, cho đến khi ngoài cửa có một vị thiếu nữ mặc áo choàng đỏ tươi đi vào. Khuôn mặt vẫn còn chút bệnh khí, cũng giảm bớt vài phần sát khí trước kia, chỉ thấy nàng đi vào liền đến nằm nghiêng trên ghế cao.
Thánh Nữ uể oải nhìn nàng, âm dương quái khí nói: \”Ồ, rốt cuộc Giáo Chủ chịu ra khỏi phòng rồi sao?\”

\”Ta đói bụng.\” Sau khi Lạc Huyền Ca tỉnh lại liền phát hiện bản thân xuyên không đến, khác với trong tiểu thuyết, nàng trở về vương triều Đại Minh 800 năm trước trong lịch sử, còn thành Giáo Chủ của một Mị Ảnh Giáo nào đó.
Võ lâm giang hồ a, trừ bỏ đánh đánh giết giết vẫn là đánh đánh giết giết a.

Nghe nói nguyên thân là cao thủ nhất đẳng trên giang hồ, thậm chí ngay cả Võ Lâm Minh Chủ đều bại dưới tay, một thân khinh công càng là không ai địch nổi, hơn nữa nguyên thân kiêu căng cuồng vọng chẳng coi ai ra gì, sát phạt thị huyết, ở trên giang hồ gây thù chuốc oán vô số. Trước đây không lâu bởi vì chiến thắng trong đại hội võ lâm mà bị triều đình cùng nhân sĩ giang hồ hợp lực mưu sát.

Lạc Huyền Ca cười khổ, nàng chỉ là một diễn viên quèn, là kẻ chạy cờ vô danh không cha không mẹ không tiền không thế. Chẳng hiểu sao đi đến thế giới này, mà nguyên thân lại trúng độc quá sâu, Ma Giáo vì cứu nàng mà tiêu tán nội lực trong cơ thể nguyên thân, bởi vậy hiện giờ nàng trên giang hồ còn chẳng bằng con tôm con tép.
Suốt bảy ngày bị dọa sợ không dám ra khỏi phòng, thậm chí còn muốn tự mình bỏ đói đến chết, xem có thể xuyên lại một lần hay không.

Ngờ đâu nguyên thân đã từng luyện tịch cốc, nghe nói ba tháng không ăn không uống cũng sẽ không vấn đề gì, vừa nghĩ tới nàng phải đói ba tháng mới có thể chết, Lạc Huyền Ca liền kinh hồn táng đảm.
Hữu Hộ Pháp nghe Lạc Huyền Ca nói, phất phất tay: \”Người đâu, Giáo Chủ đói rồi. Đem dược thiện bưng tới.\”
Tiểu đệ tử vẫn luôn hầu ngoài cửa lập tức chạy vào phòng bếp truyền lệnh.

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa có một vị nam tử bước đến, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng, chỉ thấy hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Lạc Huyền Ca cúi đầu chắp tay: \”Tham kiến Giáo Chủ.\”
\”Ừm, miễn lễ.\” Lạc Huyền Ca diện than đầy mặt, nghe nói nguyên chủ trước kia vẫn luôn như vậy, bảy ngày qua nàng cũng đã hiểu đôi chút về Ma Giáo này, bất quá thực đáng tiếc, trí nhớ nguyên thân giống như còn ở lại bên trong cơ thể này, mỗi lần nàng muốn đi hồi tưởng tìm kiếm đều sẽ đau đầu hết sức, thời gian lâu dài nàng liền không thèm nghĩ nữa, thuận theo tự nhiên là được.
Tả Hộ Pháp đứng thẳng người, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, chiếc quạt tranh chữ trong tay \’phạch\’ một tiếng mở ra, tư thái kia so với đám tiểu thịt tươi giới giải trí hiện đại còn soái khí hơn nhiều.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.