[Hoàn] Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ – Lục Manh Tinh – Chương 62 : Không ai có thể đem phần tình yêu này nhổ tận gốc – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn] Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ – Lục Manh Tinh - Chương 62 : Không ai có thể đem phần tình yêu này nhổ tận gốc

Lý Ngật Chu thật sự cẩn thận.

Nhưng sự cẩn thận của anh chỉ giới hạn ở việc không để lại bất kỳ dấu vết nào ở chỗ quần áo không che được, còn những thứ khác, càng đi về sau, càng không chút đắn đo.

Nhưng cũng không phải cố ý, với một cơ thể trẻ trung, độ tuổi mà hormone đang tăng cao, sau khi được ăn mặn, ngay cả người bình thường ấm áp dịu dàng cũng không thể kiềm chế mình được hoàn hảo.

Hai người lăn lộn xong, Phương Nam Chi trực tiếp ngủ mê man, khi tỉnh là thì bị Lý Ngật Chu cẩn thận đánh thức, còn một tiếng nữa là đến giờ hẹn ăn cơm, nếu không tỉnh lại thì sẽ bị muộn.

Phương Nam Chi chưa tỉnh hẳn đã bị bế lên rồi, anh mặc cho cô bộ quần áo giặt lúc sáng, vừa mặc vừa nói: \”Tối nay chúng ta đi mua quần áo cho em, để ở đây cho em tiện tắm rửa.\”

Phương Nam Chi tê một tiếng, cảm thấy đau.

Lý Ngật Chu tạm dừng: \”Sao vậy, đau không?\”

Phương Nam Chi rút bắp chân của cô ra khỏi tay anh: \”Em tự mặc…\”

Lý Ngật Chu đỡ đầu gối của cô, đưa tay xác nhận. Phát hiện nó đã sưng đỏ, so với lúc tỉnh còn kinh khủng hơn.

\”Anh…\”

Lý Ngật Chu hiếm khi mắc chứng mất ngôn ngữ, lập tức hối hận, anh cũng đầu óc mê muội, giữa trưa đáng lẽ không nên chạm vào cô.

Phương Nam Chi thật ra cảm thấy có thể chịu được, chỉ là khi ngồi xuống không cần thận cọ xát nên hơi đau: \”Em đi nhà tắm sửa sang lại một chút, anh chờ em lát.\”

Lý Ngật Chu kéo cô lại: \”Anh nói với họ một tiếng, nói hôm nay anh không khỏe, nên không đi. Em ở nhà nghỉ ngơi.\”

Phương Nam Chi: \”Không được…Thế quá kỳ quặc, hơn nữa thầy cũng tới. Không sao, không đau như anh nghĩ đâu, em vẫn có đi được.\”

Nói xong thì liếc Lý Ngật Chu một cái, lẩm bẩm nói: \”Nhưng lần sau nhẹ một chút…\”

\”Lần sau anh…\” Lý Ngật Chu dừng lại một chút, ý thức được dù mình có thanh tỉnh thì anh cũng không cách nào làm được loại hứa hẹn \”Lần sau anh nhất định sẽ nhẹ chút\” này, họ nhẹ một tiếng nói: \”Lần sau anh sẽ không để em bị thương nữa.\”

Phương Nam Chi tạm thời tin: \”Em đi rửa mặt đã.\”

\”Ừ.\”

Họ vẫn đến buổi hẹn tối hôm đó, thầy Trần Phẩm thật sự rất vui vì ba người họ có thể đạt được kết quả tốt như vậy, tối đó đã nói chuyện với họ rất nhiều, đồng thời cũng đề cập đến con đường tiếp theo của Lý Ngật Chu.

Kiến trúc là học năm năm, Lý Ngật Chu đã học đến năm thứ tư, hiện tại có rất nhiều văn phòng kiến trúc sư và học viện thiết kế trong nước giơ cành ô liu với anh, nhưng anh vẫn chưa có lựa chọn, trước mắt anh chỉ tham gia thiết kế một số hạng mục theo hình thức hợp tác.

Anh là một trong số rất ít người có nhiều công ty nổi tiếng và viện thiết kế cạnh tranh trước khi tốt nghiệp.

Trần Phẩm cũng cảm thấy rằng anh trước mắt không cần thiết phải tham gia vào một chỗ nào, dù sao ông cũng biết Lý Ngật Chu có kế hoạch ra nước ngoài để tiếp tục học.

Về chuyện này, Phương Nam Chi vẫn chưa thảo luận với Lý Ngật Chu. Nên trên đường trở lại trường học, hai người nói chuyện với nhau.

Phương Nam Chi: \”Anh muốn tiếp tục học ở đâu? Thầy vừa rồi đề cập đến rất nhiều trường tốt nhưng anh hình như chưa nói muốn đi đâu.\”

Lý Ngật Chu: \”Vẫn còn đang cân nhắc, em thì sao, về sau muốn đi đâu?\”

Phương Nam Chi suy nghĩ một lúc: \”Em có kế hoạch tiếp tục học, nhưng về việc đi đâu…Khoa kiến trúc của đại học Columbia, Viện kiến trúc của Harvard, còn có MIT đều là những lựa chọn đầu tiên. Em cũng không biết, nhiều trường tốt như vậy, em sẽ học trường nào em có thể học, tôi cũng không phải anh, muốn chọn chỗ nào thì tới chỗ đó.\”

Lý Ngật Chu: \”Anh nào có thần như vậy.\”

\”Khiêm tốn rồi, thần tượng~~\”

Lý Ngật Chu cười cười, hai tay ôm vai cô, nhéo mặt cô, đột nhiên lại cảm thán: \”Liễu Liễu, em nói xem anh so với em lớn hơn hai tuổi.\”

\”Hả?\”

Lý Ngật Chu: \”Anh tốt nghiệp trước, nên chúng ta không phải sẽ là yêu xa sao.\”

Có lẽ do thời gian còn sớm, nên Phương Nam Chi thậm chí còn không nghĩ đến vấn đề này, hiện tại anh nói như vậy, thật đúng như vậy.

Tuy rằng rất buồn nhưng cô cũng biết đây là con đường nhất định phải đi. Mà con đường này, lúc còn ở cao trung cô đã từng đi qua.

Chỉ là lúc đó cô đang đơn phương theo dõi cùng theo đuổi thôi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.