Cả hai người càng ngày say đắm trong cơn tình, rõ ràng không khí mát lạnh nhưng Phương Nam Chi vẫn bị choáng váng vì sức nóng của cơ thể trên người.
Soàn soạt——
Anh kéo cô dậy, bế cô vào trong phòng ngủ.
Cánh cửa bị đá tung một cách lo lắng, họ nhanh chóng chìm vào trong chiếc chăn bông mềm mại.
Cửa sổ còn chưa kéo rèm, chỉ còn lại ánh sáng từ phòng khách chiếu vào chính xác chỗ nào đó trên giường, cổ chân trắng nõn tinh xảo tỏa ra ánh sáng trắng dịu nhẹ.
Phương Nam Chi mặc kệ anh di chuyển, cô quá xấu hổ để nhìn bất cứ thứ gì.
Anh lấy điện thoại ra nghịch một phút, cô không biết anh đang làm gì, mãi đến nửa giờ sau, điện thoại di động mới vang lên.
\”Chờ anh một chút.\”
Lý Ngật Chu từ trên giường đứng dậy, cả người đầy mồ hôi rời khỏi phòng, một lúc sau lại vào.
Phương Nam Chi nhìn thấy hộp anh đang cầm, cuối cùng biết anh làm cái gì rồi.
\”Anh vừa rồi gọi giao hàng…\” Giọng của cô rất mềm, lại còn mang theo độ dính mềm mại.
Lý Ngật Chu: \”Ừ.\”
Phương Nam Chi: \”Anh…Trong nhà anh không có sao?\”
Cô còn tưởng rằng anh sẽ chuẩn bị những thứ này ở nhà nên hôm nay cô mới dám to gan như vậy.
Lý Ngật Chu không kiên nhẫn mở hộp ra, trực tiếp quỳ xuống trước mặt cô.
\”Không có, không dám mua.\” Anh thấp giọng nói: \”Nếu mua, anh sẽ luôn nghĩ…\”
Bởi vì cô không gật đầu, cho nên anh không dám thử mua những thứ này. Giống như hôm nay, nếu cô không đồng ý thì anh cũng sẽ không đi đến bước này.
Phương Nam Chi ôm lấy cổ anh, ngầm đồng ý.
Khoảnh khắc tiếp theo, thời khắc chân thực mới đến.
Phương Nam Chi phát hiện ra rằng khi bạn cùng phòng thảo luận lúc trước về điểm mấu chốt của \”đau\” này trong bức tranh là đúng…
Mắt cô đỏ hoe, cào lên da thịt của anh.
Nhưng khi anh cảm thấy đau lòng muốn bỏ cuộc thì cô lại khóc ôm lấy cánh tay anh.
Cô không muốn anh đi.
Cô nói, mặc kệ như thế nào, tuyệt đối không hối hận.
*
Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống.
Tầng thượng cao nhất đón gió mát rượu đêm hè.
Sau khi mọi thứ lắng xuống, cả hai đều bị chấn động bởi tiếng vang của trải nghiệm đầu tiên trong đời, một lúc lâu còn chưa hoàn hồn.
\”Đi tắm một chút được không?\” Lý Ngật Chu đứng dậy mở đèn, ánh mắt rơi xuống hàng mi đẫm lệ của cô, lại cúi đầu xuống hôn cô một cái: \”Liễu Liễu…\”
Phương Nam Chi cuộn tròn như một con tôm nhỏ, di chuyển một chút, lẩm bẩm: \”Đau.\”
Lý Ngật Chu đoán được sẽ như vậy, nhưng khi thật sự làm, anh khó có thể khống chế chính mình: \”Thật xin lỗi…Anh ôm em đi tắm nhé?\”
Phương Nam Chi không muốn di chuyển chút nào, nhưng cảm giác dính dính lại không thoải mái, vì vậy cô khẽ gật đầu.
Lý Ngật Chu xuống giường, trực tiếp bế cô đi vào phòng tắm.
Đối diện với cô là một tấm gương lớn, Phương Nam Chi nhìn thoáng qua, thấy mình vào Lý Ngật Chu trong gương không cách nhau inch, cô hít nhẹ một hơi, lập tức quay đầu.
\”Em tự mình tắm…\”
Lý Ngật Chu: \”Không phải đau sao, anh giúp em.\”
Phương Nam Chi vẫn muốn tự mình làm, nhưng khi anh vừa đặt cô xuống đất, chân cô liền mềm nhũn.
Lý Ngật Chu ôm lấy cô, dịu dàng nói: \”Dựa vào người anh.\”
Anh giúp cô rửa sạch từng chút một, tỉ mỉ lại nhẹ nhàng.
Người đàn ông vừa lo lắng vừa tàn nhẫn như dã thú cách đây không lâu dường như không phải là một người.
\”Quay lưng lại, hướng lưng ra chút.\” Anh nói.
Phương Nam Chi giống như một con búp bê ngoan ngoãn xoay người lại, nước ấm rơi xuống người cô, cô nhỏ giọng nói: \”Lý Ngật Chu, anh có phải là có hai nhân cách không…\”
Vừa rồi giọng của cô bởi vì khóc nên khàn khàn, Lý Ngật Chu không nghe rõ, nghiêng người tới: \”Em nói cái gì?\”
Anh lại gần, cô lập tức cảm thấy gì đó, sửng sốt: \”Anh…\”
Rõ ràng vừa rồi không phải như thế này, sao vừa tắm lại bắt đầu rồi.
Lý Ngật Chu nhìn vẻ mặt kinh hãi của cô, thì dỗ dành: \”Không làm em nữa, không phải sợ. Nhưng mà tình huống của nó anh không thể khống chế được. Em vừa rồi nói cái gì?\”
Phương Nam Chi lỗ tai đỏ lên: \”Em, em nói anh có hai nhân cách…\”
Lý Ngật Chu ý thức được cô đang nói cái gì, cười nhạt một tiếng: \”Vậy em coi như sau khi anh gặp em thì có hơn một nhân cách đi.\”
*