Sau khi về đến ký túc xá, Phương Nam Chi chạy về phía ban công nhìn xuống phía dưới, Lý Ngật Chu mới rời đi cách đó không xa, cô vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng của anh, rất cao, trong dòng người qua lại, đặc biệt chói mắt.
\”Các cậu đủ rồi đấy, quá là sến rồi, về đến nơi rồi mà vẫn còn phải nhìn theo hả?\” La Giai Giai đi ra treo quần áo, sau khi nhìn theo tầm mắt của cô, bèn trêu đùa nói.
Phương Nam Chi: \”Tớ chỉ nhìn thoáng qua thôi…\”
La Giai Giai mới không tin lời của cô, nhìn một lượt xuống dưới, đột nhiên sửng sốt nói: \”Ôi! Người kia chẳng phải là Điềm Điềm nhà chúng ta sao!\”
Phương Nam Chi cũng nhìn thấy Lương Điềm, cô ấy vẫn chưa lên.
La Giai Giai: \”Aaaa, bọn họ đang làm gì vậy! Hôn môi à? Vãi! Ở chốn đông người! Lảnh lảnh càn khôn*! Mạnh Thanh! Mạnh Thanh cậu đến đây nhanh!\”
(*)Lảnh lảnh càn khôn [朗朗乾坤]: \”lảnh lảnh\”: sáng, sáng sủa; \”càn khôn\”: quẻ Càn và quẻ Khôn trong kinh dịch, tượng trưng cho trời đất; cũng có nghĩa là để mô tả chính trị rõ ràng và hòa bình trên thế giới.
Mạnh Thanh đang mày mò đồ trang điểm bên trong bị gọi đến, cũng nhìn xuống phía dưới: \”Chậc chậc, được đó, nhìn bọn họ ngọt ngào với nhau kìa.\”
La Giai Giai: \”Nam Chi, các cặp tình nhân các cậu khi tách nhau ra về ở trước của ký túc xá đều như thế này à?\”
Phương Nam Chi ngừng lại nói: \”Cũng không hẳn…\”
La Giai Giai: \”Vừa nãy các cậu không hôn rồi mới lên à?\”
Phương Nam Chi: \”…\”
Mạnh Thanh: \”Ôi trời, hai người họ đi đến đâu cũng bị người khác nhìn chằm chằm, hôn nhau ở dưới ký túc xá, không sợ ngày mai tin tức hôn hít bay đầy trời à.\”
\”Đây đã là gì, ảnh của họ vốn dĩ đã bay đi khắp nơi rồi.\”
Mạnh Thanh: \”Với tính cách đó của Lý Ngật Chu, có lẽ không giống kiểu sẽ hôn ở dưới ký túc xá đâu.\”
La Giai Giai: \”Ừ… cũng đúng, vậy các cậu hôn nhau ở đâu?\”
La Giai Giai bỗng nói đùa, Phương Nam Chi nghẹn lại: \”Chúng tớ không hôn nhau.\”
Phương Nam Chi đang nói thật, nhưng La Giai Giai với Mạnh Thanh lại nghĩ cô ngại nên mới không nói: \”Được rồi, không hôn môi không hôn môi, chúng tớ đều hiểu mà~\”
Phương Nam Chi: \”…\”
Thật sự không hôn mà.
Sau một lúc, cuối cùng Lương Điềm đã lên, vừa trở về liền bị La Giai Giai và Mạnh Thanh chặn lại, nói cô và bạn trai thật sự quá khăng khít, không thể tách rời nhau.
Lương Điềm cũng không giấu giếm, niềm hạnh phúc trên mặt không thể che dấu.
Buổi tối khi đi ngủ, bốn người nằm trên giường, những câu chuyện bất thình lình vào buổi tối lại bắt đầu, hỏi Lương Điềm hôn lần đầu tiên vào lúc nào.
Câu trả lời của Lương Điềm khiến Phương Nam Chi kinh ngạc, cô ấy nói cô ấy hôn vào ngày đầu tiên khi xác nhận mối quan hệ.
Lúc đó sau khi thổ lộ, cô ấy đồng ý, khi đó bên cạnh đúng lúc không có người, dưới bầu không khí mập mờ liền hôn.
Sau đó càng nói càng hăng, mọi người đều không buồn ngủ, nói đến những \”lần đầu\” khó hiểu.
Lương Điềm gan dạ nói, như một quả bom đến vào đêm khuya, cô ấy nói vào cuối tuần tuần trước cô ấy và bạn trai đã làm hết những chuyện nên làm rồi.
La Giai Giai giật mình: \”Tớ đã đánh giá thấp cậu rồi Lương Điềm à!\”
Ban đêm khiến người ta to gan hơn, Lương Điềm cười hì hì, nói: \”Chuyện này có gì đâu, chúng ta đều đã là người lớn, lại còn là người yêu, chuyện anh tình tôi nguyện mà thôi.\”
La Giai Giai: \”Nói vậy cũng không sai, nhưng tốc độ của các cậu thật sự như ngồi tên lửa vậy.\”
Mạnh Thanh: \”Điềm à, cái khác không sao, nhưng cậu nhất định nhất định phải làm tốt biện pháp bảo vệ, bảo vệ tốt bản thân mới là quan trọng nhất.\”
Lương Điềm: \”Điều này thì tớ biết.\”