Chapter 469. Chuyện đó ta không cần biết!(4)
\”Mở cửa ra!\”
\”Ta bảo mở cửa ra ngay lập tức! Chẳng phái bây giờ cơ thế các ngươi đang đau sao! Ta là y sư! Các ngươi phải mở cửa thì ta mới xem xét bệnh tình cho các ngươi được chứ! Mau lên!\”
Nhưng dù có gọi thế nào, cũng chẳng có ai đáp lời nàng. Đúng lúc Bạch Thiên thở dài định quay người đi thì Đường Tiểu Tiểu đã ngước mât nhìn lên.
\”Sư thúc.\”
\”Hửm?\”
\”Sư thúc còn làm gì thế! Sao không phá cửa luôn đi!\”
Rầm!
Bạch Thiên nắm chặt tay nắm cửa rồi giật mạnh.
Ngay khi cánh cửa vừa rơi xuống, Đường Tiểu Tiểu liền đá nó ra rồi đi vào. Bạch Thiên vội vã nhặt cánh cửa đặt sang một bên rồi bám theo sau.
\”Đừng, đừng đến đây!\”
Có hai người bên trong, một người run rấy, sợ hãi hét lên. Người phụ nhân gầy như cành liều đang cầm que củi run rẩy giơ lên, và người còn lại
\’Là một đứa bé !\’
Ánh mắt Đường Tiếu Tiểu bừng bừng lửa giận.
\”Tránh ra!\”
Con, con của ta!
Ta sẽ không làm hại nó đâu, nên đại thẩm hãy tránh ra đi! Nếu không thì đứa bé này sẽ chết đấy!
Người phụ nhân đang cô\’ gắng chân trước mặt đứa trẻ bỗng giật mình trước tiếng hét của Đường Tiếu Tiếu. Rồi người phụ nhân nhìn Đường Tiếu Tiếu và Bạch Thiên bằng ánh mắt hoảng loạn.
\”Nếu đại thẩm không tránh thì ta sẽ buộc phải lôi nó ra. Nếu đại thẩm không muốn bị đau thì hãy tránh ra đi!\”
Người phụ nhân đã rơi nước mắt trong lúc quá sợ hãi và hoàng loạn. Đường Tiếu Tiếu nhìn thẳng vào bà ta nói.
\”Ta là y sư.\”
\”Ta nhất định sẽ chữa cho đứa trề này, vậy nên đại thấm hãy để ta nhìn thấy nó.\” Đường Tiếu Tiếu chầm lôi hộp kim châm ra khỏi tay áo. Đôi mắt trũng sâu của của người phụ nhân nhìn thấy hộp kim châm, run rẩy hỏi.
Ng, ngươi thật sự là y sư sao?
\”Nếu cứ lãng phí thời gian thế này thì đứa bé sẽ chết đấy.\”
Phải đến lúc này người phụ nữ mới đặt que củi xuống, lê lết tránh sang một bên. Đường Tiểu Tiểu VỘI vã ngồi xuống cạnh đứa bé, bắt mạch.
\”Yếu quá.\”
Mạch của đứa bé yếu ớt như thế nó sẽ bị ngừng ngay lập tức.
Đường Tiểu Tiểu không chút do dự mở cái chăn đang quấn quanh người đứa bé ra, rồi bắt đầu cởi áo của nó.
\”Tiếu Tiếu, con đang làm gì thế?\”
\”Con phải kiếm tra cơ thế!\”
\”Nhưng gió lạnh đang thổi vào mà \”
\”Vậy thì sư thúc chặn gió lại đi!\”
\”Được!\”
Bạch Thiên lao ra cầm lấy cánh cửa
Kiệt đang ở xa cũng giật mình chạy đến cùng giữ cánh cửa.
\’Ta còn chẳng dám nói gì.\’
vừa bị phá ra dựng trước cửa chặn gió. Chiêu
\’Suỵt. Sư thúc yên lặng đi. Bị đánh bây giờ.\’
Ngay khi vừa xác nhận bệnh dịch có thế lan rộng trong làng, Đường Tiểu Tiểu như
biến thành một người khác, hành động ngay lập tức. Khí thế của nàng ta khủng khiếp đến mức khiến Lưu Lê Tuyết cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Đường Tiếu Tiếu cau mày kiếm tra cơ thể của đứa bé.
\”Hồng ban xuất huyết trên những nốt hồng ban nhỏ.\”
Đường Tiểu Tiểu quấn chăn lại rồi mở miệng đứa bé ra quan sát bên trong.
\”Lợi đã bị tụt xuống.\”
Giống như triệu chứng của người nam nhân mà nàng vừa mới kiểm tra.
\”Bắt đầu từ bao giờ?\”
\”Khoáng, khoảng một tháng trước.\”
\”Ý thức thì sao?\”
\”Mặc dù nó ngủ rất nhiều, nhưng vẫn còn ý thức. Thế nhưng dạo gần đây nó không
còn tỉnh táo nữa \”
\”Điều gì đã xảy ra trước khi nó ngã xuống?\”
\”Trước, trước khi ngã xuống?\”
Đường Tiểu Tiếu nhìn người phụ nhân rồi trầm tĩnh nói.
\”Đại thấm không cần căng thắng, cứ từ từ mà nghĩ. Chuyện gì cũng được, chỉ cần là chuyện khác với ngày thường.\”
\”Vâng, vâng!\”
Người phụ nhân đã bớt căng thẳng trước giọng nói dịu dàng của Đường Tiếu Tiếu, mở miệng nói.
\”Chuyện đó con của ta đột nhiên bị mất sức, và ngủ rất nhiều. Và…. nó cũng thường xuyên cháy máu mũi nữa.\”
\”Máu mũi?\”
\”Vâng. Máu mũi cứ tự dưng chây ra ngay cá khi nó đang ngồi yên.\”
Đường Tiếu Tiếu cắn môi như thể đang đăm chiêu suy nghĩ một điều gì đó.
Bạch Thiên hoảng hốt nhìn Đường Tiểu Tiểu. Nàng nhìn cánh cửa một lúc rồi gật đầu. \”Mở ra đi.\”
Bạch Thiên và Chiêu Kiệt vừa đặt cánh cửa sang một bên, một nhóm nam nhân khoác trên mình bộ lông thú dữ tợn xông vào.
\”Các ngươi đang làm cái quái gì vậy hả!\”
\”Tại sao lũ người ngoại lai các ngươi dám làm loạn trong làng!\”
Ánh mắt của họ tràn đầy sát khí và sự cảnh giác.
Bạch Thiên bất lực nhìn bọn họ. Tuy ánh mắt của bọn họ rất dữ tợn, cây thương trên tay cũng vô cùng sắc bén, thế nhưng, suy cho cùng thì bọn họ cũng chỉ là những người dân lương thiện.
Hơn nữa, tất cả bọn họ cũng đang bị mắc cùng một loại bệnh, sắc mặt trắng bệch, bàn tay cầm thương không ngừng run rấy.
\”Tránh ra.\”
\”Trưởng làng!\”
\”Ta bảo tránh ra.\”
Những người nam nhân vội vàng nép sang hai bên, một lão nhân già nua nhăn nheo lộc cộc chống gậy bước lên phía trước.
Các ngươi đang làm gì ớ đây?
\”Ngài là trưởng làng của ngôi làng này sao?\”
\”Hóa ra là vậy. Hóa ra các ngươi là những người ngoại lai. Mặc dù ta không biết các ngươi đang làm gì, nhưng các ngươi phải rời khỏi ngôi làng này ngay lập tức.\”
Không được
Người vừa nói không được ư?