Hoa Sơn Tái Khởi(321-521) – Chapter 458. Bởi vì ta chính là chuyện gia trong việc đó (3) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 12 lượt xem
  • 4 tháng trước
// qc

Hoa Sơn Tái Khởi(321-521) - Chapter 458. Bởi vì ta chính là chuyện gia trong việc đó (3)

Chapter 458. Bởi vì ta chính là chuyện gia trong việc đó (3)
Xoẹt!
Mũi kiếm vung ra vun vút không một chút dao động. Xoẹt!
Lại một lần.
Lại một lần nữa.
Mũi kiếm liên tục được vung ra và dừng lại ở cùng một vị trí.
\’Vần hơi dao động.\’
Khuôn mặt Lưu Lê Tuyết thoáng nhíu lại.
Thoạt nhìn thì có vẻ đường kiếm vần ngừng lại ở cùng một vị trí, nhưng bán thân nàng ý thức được sự dao động dù chỉ rất nhỏ từ thanh kiếm của mình.
\”Phù\”
Lưu Lê Tuyết thở ra một hơi, thu lại Mai Hoa Kiếm.
\’Không dễ dàng gì.\’
Mai Hoa Kiếm do chính tay Đường Môn làm ra chắc chắn sẽ sắc bén và cảm giác cân đối hơn những thanh kiếm ngày trước bọn họ sử dụng.
Nhưng cũng giống như mọi thứ trên đời này mà thôi, vật nào có ưu điếm thì cũng sẽ có khuyết điểm.
Khi thanh kiếm trở nên nhẹ hơn thì chuyến động cũng sẽ hoa mỹ hơn, nhưng mũi kiếm sẽ rất dễ dao động.
Lưu Lê Tuyết im lặng nhìn Mai Hoa Kiếm.
Kiếm của Hoa Sơn không có sự khác biệt quá lớn giữa nam và nữ.
Khác với kiếm pháp của những danh môn chính phái khác thường sẽ dựa trên sức mạnh tác động vào kiếm, kiếm pháp Hoa Sơn tập trung vào Khoái, Biến và Huyễn.
Nếu kiếm có thế tản ra khí thế sắc bén và biến đối muôn hình vạn trạng, vậy thì ngay cả nữ nhân cũng có thế đạt đến cực ý.
Nhưng mọi chuyện sao có thế dễ dàng như lời nói thế được?
Muốn kiếm biến đối đa dạng thì càng cần phải điều khiển kiếm một cách hoàn hảo.
Một thanh kiếm có thể đánh lừa và mê hoặc đối thủ bằng muôn vàn sự biến đối.
Khoảnh khắc không thể điều khiển kiếm một cách chính xác, kiếm của Hoa Sơn sẽ chỉ trở thành một Yêu Kiếm mà thôi.
\’Phải đặt trọng tâm vào mũi kiếm.\’
Thanh Minh đã nói điều cơ bản này không biết bao nhiêu lần.
Ban đầu, nàng hiểu rằng đó là một nền tảng quan trọng, nhưng cho đến gần đây nàng mới hiểu được tại sao Thanh Minh lại chú trọng đến nó nhiều đến vậy.
Càng tập trung vào sự biến đối hoa mỹ và huyễn hoặc thì kiếm sẽ mất đi trọng tâm và dao động. Để nắm bắt lại được trọng tâm đó thì phải quay lại với những nền tảng cơ bản.
Phải lợi dụng hạ thế đế giữ sức nặng của kiếm, tĩnh tâm và kiếm soát hoàn toàn thanh kiếm của mình.
\’Một thanh kiếm hoa mỹ và một tinh thần vững chãi.\’
Câm giác như bản thân đang phải dung hòa những điều không hề phù hợp lại với nhau. \”Phù.\”
Lưu Lê Tuyết thở ra một hơi dài, lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vầng trăng đang lơ lửng trên không.
Mũi kiếm của nàng đã có thế tạo ra hoa mai từ rất lâu rồi.

Nhưng vẫn còn rất xa với cánh giới mà nàng muốn đạt được.
Hoa mai mà nàng muốn tạo ra không phải chỉ thế này. Phải tinh tê\’ và rõ ràng hơn như thế.
Đúng vậy, một hoa mai thật sống động.
Bàn chân Lưu Lê Tuyết lại bắt đầu di chuyển.
Sau một lúc, nơi mà nàng đặt chân tới không phải nơi nào khác mà là Liên Hoa Phong. Không khí lúc về đêm lạnh lẽo như những ngày mùa đông sắp đến gần. Nàng lặng lẽ leo lên đỉnh Liên Hoa Phong và dần nghe được tiếng xé gió vô cùng quen thuộc.
Tiếng kiếm xẻ phá hư không nhẹ nhàng như chém tơ lụa.
Lúc đã dần quen với âm thanh, bước chân của nàng cũng nhanh hơn trước.
Cuối cùng khi leo lên đến đỉnh Liên Hoa Phong, một rừng hoa mai đầy ắp che khuất tầm mắt Lưu Lê Tuyết.
Nàng nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, siết chặt nắm tay.
Từng bông, từng bông hoa mai rung rinh vô cùng sống động.
Dù đã chứng kiến bao nhiêu lần trước đó nhưng mỗi lần nhìn thấy, nàng lại không kiềm được cảm giác bị hút hồn. Những bông hoa mai trắng đỏ xen kẽ tung bay như thể đang đung đưa trong gió, rồi lại phấp phới thêu dệt cả không trung.
Lưu Lê Tuyết khắc ghi hình dáng của những bông hoa mai hết lần này đến lần khác. Nhưng rồi, những cánh hoa mai tung bay như ảo ánh biến mất trong tích tắc, như thể những gì nàng vừa nhìn thấy chỉ là một giấc mơ.
\”A…\”
Lưu Lê Tuyết khẽ thốt lên một tiếng đầy tiếc nuối.
Thứ còn lại ở nơi hoa mai vừa biến mất là bóng dáng Thanh Minh đang bất mãn buông kiếm, ngồi bệt xuống đất.
Lưu Lê Tuyết nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn bằng đôi mắt thoáng mờ mịt.
\’Dù sao thì…\’
Đó cũng là cánh tượng mà nàng đã thấy qua vài lần rồi.
Trong mắt Lưu Lê Tuyết, những bông hoa mai đó không hề thua kém cảnh giới hoàn háo đối với nàng, nhưng đối với Thanh Minh thì hắn vẫn không đủ hài lòng.
\’Muốn đánh tên tiểu tử này quá.\’
Máu nóng của Lưu Lê Tuyết dồn lên lên đầu, lẩm bấm trong miệng.
Các môn đồ Hoa sơn đều đồng thanh nhất trí nói rằng Lưu Lê Tuyết là một người võ si chân chân chính chính, một người cuồng tu luyện đến cùng cực.
Nhưng nàng biết thực tế ai mới là người điên cuồng nhất trong việc tu luyện. Những người đi trước đã nỗ lực hết mình nên việc bắt kịp họ là quá xa vời và mơ hồ.
Thanh Minh đã không nhúc nhích trong một thời gian dài như thế đang chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Lưu Lê Tuyết lặng lẽ nhìn bóng dáng đó rồi quay người lại. Một võ giả đang chìm vào suy nghĩ của mình thì không nên tùy tiện làm phiền.
Lưu Lê Tuyết đi ngược lại con đường mình đã đến đây, lần nữa đứng ở vị trí cao ngất đó. Vẻ kiên quyết hiện rõ trên khuôn mặt khi nàng quay đầu nhìn lại bóng lưng Thanh Minh ở phía xa.
\’Một ngày nào đó ta cũng sẽ như vậy…\’
Nàng chầm chậm đi xuống núi, bàn tay nắm chặt chuôi Mai Hoa Kiếm.
\”Hừ.\”
Thanh Minh siết chặt lấy phần chuôi của Ám Hương Mai Hoa Kiếm.
\”Khó chịu muốn chết.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.