Chapter 455. Tại sao người đó lại đến đày vậy?(5)
\”Tin tức của Phương trượng cũng nhanh quá nhỉ?\”
Pháp Chỉnh khẽ mỉm cười đầy nhân từ trước câu hỏi của Thanh Minh. Nhưng trong mắt Thanh Minh thì nụ cười đó chẳng tốt đẹp gì.
\”Vị trí của lão nạp là một vị trí như vậy đó. Có những việc không cần tốn công sức vẫn có thể dễ dàng biết được\”
\”Là lũ ăn mày à?\”
\”Không phải\”
Pháp Chỉnh khẽ lắc đầu.
\”Cái Bang quâ thật đã cho lão nạp biết rất nhiều chuyện. Nhưng thông tin Thiếu Lâm nhận được không chỉ là từ Cái Bang\”
Thanh Minh quan sát tỉ mỉ sắc mặt của Pháp Chỉnh như muốn xác nhận lại tính xác thực trong lời nói của ông ta. Và rồi hắn chỉ thở dài.
\’Không có lý do gì đế hắn phải nói dối tại đây cả\’
Tin tức là thứ tai vách mạch rừng. Hơn nữa, chuyện Cung chủ Dã Thú Cung đã ghé qua Tứ Xuyên và chuyện Đường Môn hoan nghênh Hoa Sơn là một sự thật không thể che dấu.
\”Nhưng mà, chuyện đó thì có vấn đề gì chứ?\”
Pháp Chỉnh lắc đầu trước câu hỏi của Thanh Minh.
\”Lão nạp không hề nói chuyện đó có vấn đề\”
\”Vậy thì?\”
\”Lão nạp chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi. Hoa Sơn chẳng phái đã từng là cửu Phái Nhất Bang được cả thiên hạ thừa nhận hay sao?\”
\”Đúng vậy. Chính lão đã đuổi Hoa Sơn khỏi vị trí đó\”
Ánh mắt của Thanh Minh và Pháp Chỉnh một lần nữa va chạm mạnh mẽ trong không trung.
\”A di đà Phật…\”
Pháp Chỉnh khó xử niệm Phật rồi thở dài.
\”Hoa Sơn Thần Long. Nếu như ngươi ở lập trường của lão nạp thì sẽ hiểu thôi. Lão nạp sao có thể đi bàn luận về những sai lầm của tiền thế được chứ?\”
Lời nói đó đã khiến đôi mắt Thanh Minh lóe sáng.
Mặc dù đó không phải một lời tạ lỗi trực tiếp, nhưng việc từ \”sai lầm\” xuất hiện từ miệng của Pháp Chỉnh có ý nghĩa không hề nhỏ. Điều đó có nghĩa là kẻ cứng đầu cứng cổ nhất thiên hạ này cuối cùng cũng đã thừa nhận sai lầm của chúng một cách gián tiếp. \’Chỉ như vậy thôi cũng đủ tuyệt vời rồi\’
Nếu như đứng trên lập trường của Pháp Chỉnh, đó là một việc vết nhơ sẽ khiến bán thân ông ta khó chịu trong tâm can. Bản thân ông ta không có tội gì cả nhưng lại vì những chuyện tiền thế đã làm mà phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Nếu như Thanh Minh ở lập trường giống như Pháp Chỉnh, có lẽ hắn đã ngay lập tức chạy đến tố SƯ điện và phá hủy tất cả rồi.
\’Phải vậy không, chưởng môn sư huynh?\’
Làm đi! Tên khốn nhà ngươi! Có giỏi thì làm đi!
\”Huynh đang phấn khích quá thì phải?
\”Đạo trưởng bây giờ đang nói gì vậy?\”
\”A, không có gì đâu\”
Thanh Minh nhẹ nhàng xua xua tay.
Pháp Chỉnh thở dài rồi nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.
\”Dù sao thì… chuyện cũng đã qua lâu rồi. Đã quá trễ đế chúng ta thảo luận về tính xác đáng của vấn đề này\”
\”Nhưng mà bọn ta có làm gì thì cũng đâu cần được sự cho phép của Thiếu Lâm đâu nhỉ?\”
\”Đương nhiên là cần rồi. Như lão nạp đã nói ban nãy, thiên hạ này không đơn giản như vậy đâu\”
Thanh Minh cười khúc khích.
\”Không phải là do thiên hạ mà là chính Pháp Chỉnh đại sư nhìn thiên hạ như vậy đấy chứ?\”
Đôi mắt Pháp Chỉnh run rấy.
Lời nói của Thanh Minh càng ngày càng khó chịu. Điều đó dẫn đến hệ quả là giọng nói của Pháp Chỉnh cũng theo đó mà dữ dội hơn.
\”Này tiểu thí chủ!\”
\”Vâng\”
\”Tiếu thí chủ thì biết bao nhiêu về thế gian này chứ?\”
Thanh Minh nhìn Pháp Chỉnh như một con ngựa non háu đá.
\’Ta biết nhiều hơn cái tên tiểu trọc tử nhà ngươi đấy!\’
Những lời chửi rủa liên tiếp vang lên trong lòng Thanh Minh.
Dạo gần đây ta đang thích cơ thể này vì đang sống rất tốt thì lại giẫm ngay vào một đống phân thế này!
\’Hồi ấy lẽ ra ta phải đập vỡ đầu tất cả lũ hòa thượng mới phải\’
Lũ khốn các ngươi!
Tại sao các ngươi lại không quản lý hậu thế cho tử tế vào hả? Hả? Các ngươi thực sự muốn Đại Hùng Điện phải sụp đố đây mà!!
Khi không thấy Thanh Minh nói gì, Pháp Chỉnh khẽ lắc đầu một cách nhẹ nhàng và nói. \”Thế gian này còn đáng sợ hơn những gì tiểu thí chủ nghĩ đấy. Tiếu thí chủ có biết lý do là vì sao không?\”
\”Vì sao?\”
\”Bởi vì mọi việc đều bị ràng buộc vào hai chữ lợi ích\”
Pháp Chỉnh không hề nối giận khi nhìn thấy bộ dạng Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu thắc mắc. Ngược lại giọng của hắn dần trở nên mềm mại hơn giống như đang dụ dỗ một đứa trẻ không nghe lời.
\”Cho dù lão nạp có là Phương phượng Thiếu Lâm dần dắt Thiếu Lâm đi chăng nữa thì cũng không thể xử lý tất cả mọi việc trên thế gian theo ý của bản thân được. Hơn nữa trong thời kỳ như hiện tại lại càng không\”
\”Thời thế bây giờ thì làm sao chú?\”
\”Tiếu thí chủ đã quên rồi sao? Chuyện gì đã xáy ra tại Bắc Hải nào?\”
Pháp Chỉnh niệm Phật bằng một khuôn mặt đầy trầm tư.
\”A di đà Phật. Giang hồ vần chưa thể thoát khỏi nỗi sợ hãi mà trận huyết chiến trong quá khứ gây ra. Những môn phái từng đứng trên bờ vực diệt môn đến tận bây giờ vẫn không ngừng run rấy khi nghe đến cái tên Ma Giáo\”
\”ừm\”
Huyền Tông vốn im lặng nghe cuộc hội thoại giữa hai người đó bây giờ mới lên tiếng. \”Chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện này chứ?\”
\”Chưởng môn nhân\”