Họa Phố (02) – Nghịch Lữ (12): Dập đèn – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 4 lượt xem
  • 8 tháng trước
// qc

Họa Phố (02) - Nghịch Lữ (12): Dập đèn

* * *

Trước mắt tạm thời chưa tìm ra được kính lúp, đám bọn họ bàn nhau, mang theo bữa trưa chuẩn bị trở về.

\”Gà trống với chó đều không kêu, nhất định là có nguyên nhân.\” La Bộ giống như nghĩ tới việc gì, đưa mắt nhìn Kha Tầm: \”Anh hai, có khi nào việc này có liên quan đến thời gian không?\”

Kha Tầm đang ngước đầu nhìn sân giếng trời ở trên cao, tòa kiến trúc nơi đây có thể tán thưởng một câu xảo đoạt thiên công, mỗi một tầng đều có tạo hình đặc sắc, hoặc là nhô ra một cái sân trời, hoặc là dựng một cái góc ngoặt cầu thang, góc độ khéo léo, thiết kế tài tình.

Kha Tầm nhìn chăm chăm phía mái nhà ở tuốt trên cùng, nơi đó được che đậy lại hoàn toàn, dọc theo nóc nhà có một vòng đèn sáng, chiếu toàn bộ tòa lầu này sáng giống như ban ngày.

\”Thảo nào Tâm Xuân của tui không thể kêu gâu gâu! Này là không cho nó phát huy chức trách của một con chó nè!\” La Bộ bỗng nhiên hiểu ra được, \”Chức trách vốn có ban đầu của chó là gác đêm còn gì! Trong Tam Tự Kinh chẳng phải đã viết sao: Gà gọi ngày, chó gác đêm!\”

Mọi người nghe vậy đều là giật mình: \”Gà chó ở nơi đây đều quên chức trách vốn có của mình, như vậy cũng chứng tỏ thế giới này vốn không có khái niệm thời gian!\”

Vệ Đông vỗ vai La Bộ: \”Củ Cải chú được đấy, xổ cả Tam Tự Kinh ra luôn! Như vậy cũng tức là thế giới này, không có buổi sáng, cũng không có ban đêm, càng không có thời gian.\”

Tào Hữu Ninh mắt nhìn quanh bốn phía, bỗng cảm thấy sợ hãi: \”Có phải vì bên ngoài đều là một mảnh xám xịt mờ mịt vây quanh nên không thấy được mặt trời không? Không thấy mặt trời nên mới không phân ngày đêm…\”

Một cái thế giới, không có ngày đêm luân phiên, cũng không có thời gian trôi đi, tựa như một con tàu bay mất đi quỹ đạo giữa chốn vũ trụ mênh mông, vĩnh viễn trôi nổi ở một chỗ, vĩnh viễn cũng sẽ không biến mất —— Đến lúc ấy, \”vĩnh hằng\” có lẽ chẳng còn là lời ca ngợi nữa…

Kha Tầm: \”Nhưng mà, thời gian vĩnh viễn đều tồn tại, nó sẽ không vì chúng ta phớt lờ mà biến mất.\”

Cho dù dùng bức màn tối om nặng nề che phủ căn phòng, dù cho mây đen đặc kẹo bám dính lấy mặt trời không buông, nhưng thời gian vẫn sẽ lướt đi, từng giây từng phút vẫn sẽ trôi qua…

\”Nếu con người thật sự trốn tránh được thời gian, vậy Tô Thức cũng sẽ không viết ra những câu \”Nhân sinh như nghịch lữ, ngã diệc thị hành nhân\”(*) như thế.\” Phương Phỉ nêu ra chủ đề của《Nghịch Lữ》.

Có lẽ chính là vì khái niệm về thời gian của người ở nơi đây quá mức mờ nhạt, thế nên mới nảy sinh đám người kỳ quái xem \”nghịch lữ\” là mái nhà vĩnh hằng của mình cũng nên…

Đám người vừa đi vừa phân tích, trong lúc bất tri bất giác đã trở về phòng ở của bọn họ trên lầu chín.

Những thành viên trong phòng giống như đang tập trung thảo luận cái gì đó, thấy những người bên ngoài trở về mang theo bữa trưa bèn nhất thời dừng lại.

\”Chúng tôi đang nói chuyện về Tất Địch.\” Tần Tứ vội đứng dậy nhận lấy bọc giấy nóng hôi hổi từ tay Kha Tầm, \”Mọi người mua cái gì đây, nhìn ngon thế?\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.