Nửa đêm. Không một bóng người.
Trung tâm y tế Saowalak bị phong tỏa tạm thời vì \’sự cố kỹ thuật\’. Nhưng bên trong, nhóm trọng án đang bí mật quay lại – lần này là để vào sâu hơn, nơi ban ngày họ không thể chạm tới.
Phuwin đứng gác ở cửa hông, tai áp vào bộ đàm.
\”Đường trống. Camera tạm vô hiệu hóa ba mươi phút. Vào đi\”
Gemini và Fourth dẫn đầu, theo sau là Dunk, Joong và Khaotung. Họ mặc đồ đen, đeo găng và khẩu trang, di chuyển như những cái bóng xuyên qua hành lang tầng hầm. Đèn pin ánh sáng hẹp quét nhẹ trên tường, từng biển số phòng trôi qua không tiếng động.
\”Phòng 3B… 3C… đây rồi – cửa kỹ thuật\”
Gemini nói khẽ, rút chìa mở.
Cánh cửa kẽo kẹt hé ra, lộ một cầu thang gỗ cũ kỹ dẫn xuống sâu. Mùi ẩm mốc, kim loại, và chất sát trùng quyện vào nhau thành thứ mùi ghê người.
\”Chỗ này không có trong bản thiết kế tòa nhà\”
Joong nói.
\”Là không gian cải tạo trái phép\”
\”Chắc chắn là nơi họ giấu hệ thống vận chuyển\”
Dunk đáp.
Cả nhóm lần lượt bước xuống. Đèn pin lướt qua: dây điện treo lửng, đường ống inox chạy ngầm, tường gạch tróc vữa. Ở cuối hành lang, một cánh cửa thép cũ hiện ra – bị khóa bằng hệ thống điện tử.
Fourth móc thiết bị giải mã từ balo, nối vào ổ khóa.
\”Cho em hai phút\”
Joong căng tai lắng nghe – có tiếng máy hoạt động bên trong. Như tiếng nén khí, hoặc máy lạnh công nghiệp.
\”Có hệ thống bảo quản ở trong\”
Joong cảnh báo.
~Cạch~
Cửa mở.
Bên trong là một căn phòng lớn – gần như một nhà kho ngầm. Hai dãy tủ lạnh y tế chạy dọc theo tường, đèn pin quét qua, lộ ra nhãn ghi: gan, phổi, thận dự trữ, nội tạng chưa xác nhận.
Gemini nuốt khan.
\”Chúa ơi…\”
Khaotung bật điện phòng. Một ánh sáng trắng nhợt lập tức bao trùm.
Trên bàn trung tâm: bản đồ thành phố dán kín một mặt tường. Những dấu chấm đỏ, xanh và vàng phủ khắp, được nối bằng dây chỉ. Kèm theo đó là một danh sách dài in ra, chữ nhỏ chi chít.
Joong cúi xuống xem:
\”Người hiến tặng không tự nguyện. Có cả ngày giờ, nhóm máu, tình trạng sức khỏe… họ lập kho dữ liệu đầy đủ\”
\”Còn cái này là gì?\”
Phuwin chỉ vào một màn hình đang hiện dòng đếm ngược: 00:07:14… 00:07:13…
Mọi người khựng lại.
\”Bom?\”
Dunk nói ngay, mặt căng như dây đàn.
\”Rút lui!\”
\”Khoan!\”
Joong hét lên.
\”Dữ liệu! Phải lấy được ổ cứng!\”
\”Không đủ thời gian!\”
Gemini cảnh báo.
Nhưng Dunk đã lao về phía hệ thống máy tính, gỡ thẳng ổ cứng trung tâm.
\”Lấy được! Rút!\”
Bỗng một tiếng rắc vang lên – hệ thống cửa thép bắt đầu tự động khóa lại.
Khaotung đã nhanh tay chèn thanh sắt vào khe cửa:
\”Đi nhanh!\”
Cả nhóm lao ra ngoài, qua hành lang cũ kỹ. Tiếng đếm lùi phía sau như lưỡi dao kề cổ:
00:01:23… 00:01:22…
Lên cầu thang – ra hành lang – Phuwin là người cuối cùng thoát khỏi tầng hầm trước khi cánh cửa tự động sập lại.
Một giây sau.
BOOOOM!
Tiếng nổ làm rung cả nền đất, khói bụi phụt ngược qua khe cửa, những mảnh gạch vụn rơi xuống sàn. Tường tầng trệt nứt một vệt dài.
Gemini bật ho, nhìn lại phía sau, thở hắt ra:
\”Nếu chậm ba giây là đi hết rồi\”
Dunk ngồi xuống nền gạch, tay vẫn ôm ổ cứng.
\”Chúng biết ta sẽ quay lại. Đặt bẫy từ đầu\”
Joong im lặng, mắt dán vào ổ đĩa nhỏ trên tay Dunk.
\”Nhưng bẫy không thành. Lần này, chính chúng đã trao bằng chứng\”
Phuwin tiến đến, gật nhẹ:
\”Mang ổ đĩa về. Em sẽ phục hồi dữ liệu trong đêm\”
Dunk nhìn Joong – ánh mắt kiên định.
\”Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu\”