Lam Hi Thần nhìn dung mạo của tiểu hài tử trước mặt, lại thêm Tử Điện trên tay bé, hơi gật đầu nói:\” Tiểu bằng hữu, cho ta xem tay đệ một chút được không?\”
Tiểu Giang Trừng rất phối hợp giơ tay ra, ngoan ngoãn chớp mắt nhìn y, Lam Hi Thần thấy vậy chỉ khẽ cười, bàn tay đặt lên mạch môn của bé, kiểm tra linh khí còn sót lại.
Lam Hi Thần đối với linh khí của Giang Trừng cũng không hề xa lạ, trước kia Xạ Nhật chi chiến cũng từng đứng bên nhau chiến đấu, hơn nữa ngày đó ở miếu Quan Âm người này một thân nội lực kinh người, còn suýt ép được Kim Quang Dao thất thủ, chỉ cần kiểm tra một chút, Lam Hi Thần có thể xác nhận tiểu hài tử này chính là Giang Trừng.
Nhưng nguồn linh khí ấy lúc này lại bị tà khí trấn áp, lúc mạnh lúc yếu, đại khái là trúng phải nguyền rủa đi.
Lam Hi Thần còn đang suy nghĩ tiếp theo phải làm gì thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân chạy lại gần.
Y đứng lên mở cửa nhìn thử, quả nhiên thấy Kim Lăng dẫn đầu chạy tới đây, phía sau là Vong Cơ bế Ngụy Vô Tiện cùng Cảnh Nghi Tư Truy thong thả đi bộ tới.
Kim Lăng cùng Ngụy Vô Tiện nhìn bộ dạng từ từ chậm rãi của ba người kia chọc cho phát hoảng, càng lúc càng thấy mấy cái gia quy của Lam Thị nên xóa đi là vừa, người cũng mất tích còn nhàn nhã đến vậy.
Cũng may hỏi qua mấy người đều nói thấy một tiểu hài tử đi về phía Hàn thất của Lam Hi Thần, bọn họ mới biết đường tìm tới, nếu không Kim Lăng phỏng chừng hoảng sợ tới phát điên.
Đến trước cửa, Lam Vong Cơ thấy Lam Hi Thần đang đứng đó, đôi đồng tử nhạt màu có chút kinh hỉ, nhẹ nhàng thả Ngụy Vô Tiện xuống đất rồi hành lễ:\” Huynh trưởng, đã lâu không gặp.\”
\” Trạch Vu Quân.\”
Đám hậu bối cũng kính cẩn cúi chào. Ngụy Vô Tiện hì hì chào hỏi Lam Hi Thần xong liền thấy phía sau y lấp ló một thân tử y nho nhỏ, cảnh giác nhìn bọn họ.
Nếu không phải có Lam Hi Thần ở đây, Ngụy Vô Tiện nhất định nhào lên xoa mặt tiểu hài tử kia, đừng nói tên sư đệ đáng ghét của hắn bị biến thành cái bánh bao kia nha, manh chết người rồi.
Không chỉ Ngụy Vô Tiện, mọi người đều dồn ánh mắt về phía tiểu hài tử kia, Kim Lăng còn khoa trương hơn, vừa nhìn vừa lui về phía sau Tư Truy trốn, sợ cữu cữu nổi giận đánh gãy chân mình.
Lam Hi Thần đương nhiên rõ vì sao mọi người lại tới đây, nhìn thấy Kim Lăng thì mọi chuyện cũng hiểu tới chín phần, nhẹ nhàng vỗ đầu Tiểu Giang Trừng, ôn nhu nói:\” Không sao đâu, họ đều là người tốt, không cần trốn.\”
Tiểu Giang Trừng ngước mắt nhìn Lam Hi Thần, thấy y gật nhẹ đầu mới từ từ bước ra. Hắn nhìn một vòng người, cuối cùng khẳng định, đều không quen, mới nhíu mày kéo vạt áo của Lam Hi Thần.
\” Ca ca, bằng hữu của huynh tới chơi với huynh rồi, đừng trốn trong phòng nữa nha. Còn nữa, huynh biết phụ thân mẫu thân của ta ở đâu không? Ta muốn đi tìm bọn họ.\”
Bé vừa hỏi xong, bốn phía liền lâm vào tĩnh lặng. Kim Lăng cảm thấy mình sắp ngất rồi, hắn cứ nghĩ cữu cữu tỉnh lại vẫn nhớ mọi chuyện, chỉ là hình dạng thay đổi thôi. Tình hình này… là mất trí nhớ luôn hả? Chẳng thà bị cữu cữu đánh gãy chân còn hơn aaaa.