Lam Hi Thần thân vừa trúng độc, linh lực lại gần như cạn kiệt, hầu như đã rơi vào hôn mê. Bản thân Giang Trừng bị một đòn lúc nãy của yêu thú chấn động tới nội tạng, xương sườn cũng có dấu hiệu gãy rạn, hô hấp vô cùng khó khăn. Phía sau Tống Tử Sâm tuy khuôn mặt không chút biểu tình, nhưng một chân dập nát gần như gãy lìa khiến hắn di chuyển vô cùng chậm chạp. Ba người một đường rút lui, cuối cùng tới rạng sáng cũng ra khỏi địa phận Thiên Cốt Sơn.
Giang Trừng cảm nhận người trong lòng toàn thân càng lúc càng lạnh toát, khuôn mặt tuấn mĩ vậy mà trở nên trắng bệch tới dọa người, không có thời gian quản nhiều nữa, lập tức cõng Lam Hi Thần lên vai, vận linh lực ngự kiếm về hướng Cô Tô.
Trước khi đi chỉ kịp trao trả Tỏa Linh Nang của Hiểu Tinh Trần cho Tống Tử Sâm, đồng thời dặn hắn nếu cần dưỡng hồn thì tới Liên Hoa Ổ tìm Giang Hạo. Sau đó đến từ biệt cũng không nói một câu, vội vã bay đi.
Linh lực trong cơ thể cảm giác đã dần dần bị ăn mòn, Giang Trừng cũng chỉ có thể liều mạng dùng tốc độ nhanh nhất trở về, hắn cắn chặt hai khớp răng tới độ tưởng rằng sẽ vỡ nát, trên miệng mơ hồ rỉ ra một dòng máu đỏ tươi. Nhưng cuối cùng cơ thể vẫn tới cực hạn, Giang Trừng chỉ cảm thấy toàn thân chới với, Tam Độc khẽ chao đảo rồi thẳng tắp rơi xuống.
Giang Trừng xoay người ôm lấy Lam Hi Thần bảo hộ trong lòng, cố gắng vung ra Tử Điện, cũng may Tử Điện còn có chút linh tính, lập tức biến thành sợi roi bám lấy một thân cây cứng cáp, giúp hai người giảm lực rơi xuống. Nhưng mà một loạt chấn động mạnh vẫn khiến Giang Trừng đau nhức toàn thân, đầu óc mơ màng như muốn rơi vào hôn mê. Nhưng lập tức hắn cảm nhận được thân thể lạnh lẽo bên cạnh mình, trong đầu vang lên từng đợt thanh âm nhắc nhở:\” Nếu hắn ngất đi, Lam Hi Thần tuyệt đối không sống nổi.\”
Giang Trừng cố gắng mở to song mâu duy trì tỉnh táo, cơ thể vì gắng gượng mà run rẩy không ngừng, chỉ có thể dùng Tam Độc chống lấy đứng dậy; hắn đỡ Lam Hi Thần lên, phát hiện trên khuôn mặt người kia bị một vết sướt dài, máu đỏ tươi đang chậm rãi rỉ ra, hai mắt an tường nhắm chặt, tựa như muốn ngủ say không bao giờ tỉnh lại nữa. Giang Trừng đưa tay vuốt nhẹ lên vết thương của y, nhỏ giọng nói:\” Xin lỗi.\”
\” Lam Hi Thần, ngươi nếu dám xảy ra chuyện, ta nhất định đuổi tới tận Quỷ Môn Quan tính sổ với ngươi.\”
\” Đã nói ngươi đừng xen vào chuyện bao đồng, hiện tại thì hay rồi, đem ngươi dở sống dở chết trở về, thục phụ ngươi có phải hay không sẽ đánh chết ta.\”
\” Lam Hi Thần, cố chịu một chút, sắp tới rồi.\”
\”Lam Hoán…\”
Một đường đi, Giang Trừng không ngừng lẩm bẩm, vừa như trấn an Lam Hi Thần, vừa để duy trì bản thân không gục xuống.
Hắn trên người trước nay không mang pháo hiệu cầu cứu, chỉ có thể dùng Tam Độc đỡ lấy người kia từng bước từng bước băng qua cánh rừng, hướng tới Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Mỗi bước đi mơ hồ nhỏ xuống biết bao là máu, ngấm xuống nền đất chậm rãi biến mất….
***
Giang Trừng đang nằm mơ. Hắn chắc chắn vậy, bởi vì giấc mơ này đã bám theo hắn đằng đẵng mười mấy năm.


