Đầu óc tỉnh táo, ra tay quá mức tàn bạo, cư dân live liền đồn đoán danh xưng lính đánh thuê chỉ là bề nổi. Thực chất thân phận của hắn phải là khủng bố mafia hoặc cũng không thì tướng tá quân đội gì đó – nhân vật có máu mặt sau màn.
…
Hắc Long ném cho 3 quý tộc mấy đạo cụ.
‘’Cầm lấy, tiếp tục thăm dò sảnh lớn’’.
‘’Dạ, vâng’’.
‘’Còn khu vực phía Nam, đợi mai chúng ta cùng xuất phát’’.
Chàng quý tộc liền hiểu ý.
‘’Bọn em hiện tại có 8 con ngựa và 1 xe kéo… người hầu không cấp bậc bị cấm dùng ngựa trong trang viên. Nhưng quý tộc thì có…’’.
‘’Chúng ta chỉ cần lấy lý do vận chuyển đồ, mượn thêm một xe kéo nữa… Tốc độ có thể nhanh hơn rồi’’.
Đầu Đinh nghe bọn họ nói vậy liền sinh lòng thắc mắc:
‘’Không phải nơi đó bỏ hoang sao!? Đến đó làm gì nữa?’’.
Chưa để chàng quý tộc trả lời, ánh mắt Hắc Long đã quét qua làm Đầu Đinh run lên cầm cập.
‘’A đúng, đúng ta nên đến đó…’’. Đầu Đinh bất giác đổi lời.
Hắc Long ngắt ngang:
\”Đây là phó bản bậc A, dù cho nó thuộc dạng dễ nhất trong phó bản giải đố thì cũng đừng nhầm lẫn cấp bậc cao của nó là để trưng’’.
‘’Mọi chi tiết, dù là nhỏ nhất đều có thể trở thành cạm bẫy chết người\”.
Hắc Long lia qua từng người, ánh mắt lạnh căm:
\”Đây không phải trò chơi mà là nơi các ngươi cược mạng\”.
‘’Đừng để sự ngu dốt phá nát tất cả’’.
Không khí im lặng bao trùm cả phòng.
Những lời Hắc Long nói, vừa thẳng thắn lại tàn nhẫn đến trần trụi, khiến ai cũng không thể trốn tránh. Cảm giác cái chết cận kề bùa vây làm lòng người trĩu lặng.
Nhưng nhiều hơn vẫn là sự khó chịu khi sự thật bị vạch trần.
____Phòng live_____
[Lầu 1: Eo ơi, mồm lão này thẳng như ruột ngựa]
[Lầu 2: Mồm miệng không kiêng nể, ngu xuẩn. Không biết bọn mày tung bế nó cái gì]
[Lầu 3: Công nhận, tuy Lưu Thường không nổi trội nhưng cũng là người chơi lâu năm, nằm trong thương hội lớn nhất nhì bảng hội]
[Có thể chịu đựng Hắc Long cũng đã rất nể mặt ông ta rồi, người mới này cậy mình mạnh mà lên với mặt tiền bối!?]
Chàng quý tộc trẻ liền giải hòa bầu không khí.
‘’Đội trưởng chỉ muốn tốt cho các cậu thôi, dù sao bọn tôi cũng cam đoan mang các cậu nằm thắng… Nhưng nếu các cậu xem nhẹ lời đội trưởng thì… hì hì’’.
‘’Chết tự chịu’’.
Lưu Thường giật giật khóe miệng lời đe dọa rõ mồn một, chỉ có kẻ ngu mới không nghe hiểu.