Nut bước đến đám người đang lèm bèm kia, cậu hắng giọng một tiếng, mọi tiếng ồn im bặt.
\”Nói gì vậy?\” Nut hất mặt về đám bạn kia, ánh mắt cậu sắc lại – một ánh nhìn có thể đè bẹp tất cả mọi thứ.
\”H…hả? Đâu…có gì đâu\” Một người trong số đó run rẩy trả lời.
\”Mày vừa phạm thêm một tội nữa, tổng hai tội\” Giong Nut lạnh tanh không chút nhượng bộ.
\”Hả…tội gì cơ?\” Khắc hẳn với giọng điểu cợt nhả ban đầu, giờ đây mặt ai nấy tái mét lại.
\”Tội thứ nhất, đụng đến Hong. Tội thứ hai là coi thường tao, mày nghĩ tao ngu à mà chối?\” Ánh mắt đầy chất vấn ấy khiến tất cả đám người kia thót tim lại.
\”Kh…không, chỉ là do lúc nãy bọn mình không có gì để nói nên đành…\”
BỤP!
Không để tên kia nói dứt câu, Hong lao đến đấm thẳng vào mặt hắn một lực rất mạnh khiến cả người hắn chao đảo. Cậu chẳng cần nghe hết lời giải thích cũng đoán được, ý nghĩa của câu nói đó càng khiến Nut tức sôi máu.
\”Này Nut, cậu quá đáng rồi nha, tụi này chỉ đang nói chuyện với nhau thôi. Rồi cậu đến đánh người như thế, có phải nói cậu đâu?\” Tên khác bạo dạn hơn lên tiếng bao biện.
\”Ha, không liên quan đến tao á? Chỗ nào không liên quan?\” Nut bật cười mỉa mai, ánh mắt cậu nheo lại trông như vị vua đang nhìn những thường dân.
\”Nếu là vì lôi cậu vào gắn với Hong thì đúng là tôi có nói…À, thì ra cậu cũng không ưa Hong như tụi này, xin lỗi nhé\”
\”Mồm mày đi xa nữa rồi đấy\” Nut ghét nhất ai lắm lời, đã lắm lời còn nói sai be bét khiến cơn tức cậu nổi dậy.
Nut lao đến cầm lấy tay tên vừa nói nhăng nói cuội kia, nắm chặt như muốn nghiền nát. Mặc cho tên kia kêu la, cậu cũng mặc kệ, cậu ghì mạnh, bẻ ngón tay tên kia ra đằng sau.
\”AAAAAA! ĐAU! ĐAU! TÔI SAI RỒI!\” Vẫn là lời khẩn thiết cầu xin tha thứ nhưng Nut không lọt tai chữ nào.
\”Tụi mày phải gan lắm mới dám lôi tụi này vào nói chuyện đấy\” Nut đưa mắt nhìn quanh những con người đang sợ sệt. Tụi nó càng đau, cậu càng hả dạ, sau đó cậu lên gối với tên đang bị bẻ tay.
Lúc này Hong đã quay về, cậu thấy xa xa Nut đang làm gì một người bạn cùng lớp trông rất đáng sợ. Ngay lập tức Hong chạy đến xem tình hình.
\”Sao vậy?\” Hong gỡ tay Nut ra khỏi người bạn kia và hỏi.
\”Hong ơi cứu tụi này với\” Đám người kia cầu xin Hong.
\”Nut, sao vậy?\” Hong khó hiểu nhìn người đang tức giận.
Bị hỏi, Nut cũng không dám trả lời sự thật, cậu sợ Hong nghe được sẽ tổn thương.
\”Ờm… không có gì…\” Nut lắc đầu.
\”Nếu mà là chuyện mình bị nói xấu ý, thì mình ủng hộ nha\” Hong giờ đây không còn diễn nét ngơ ngác nữa. Cậu vốn biết trong lớp có một nhóm người chuyện nói xấu mình. Cậu đã được bạn bè phát giác từ lâu, nhưng cậu mặc kệ vì không phải chuyện đáng bận tâm. Giờ đây là lúc cậu giải quyết hết với đám người này.