[Hạ Kính Thiên X Hạ Tiểu Trùng] Đồng Nhân Nhân Ngư Hãm Lạc – CTVLTKTĐMT – 7 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hạ Kính Thiên X Hạ Tiểu Trùng] Đồng Nhân Nhân Ngư Hãm Lạc - CTVLTKTĐMT - 7

08.

Dưới sự phản đối quyết liệt của Hạ Kính Thiên chiếc giường Hạ Tiểu Trùng đặt mua cuối cùng cũng bị huỷ.

Ngày dự sinh càng đến gần thì sự bất tiện do tam cá nguyệt thai kỳ ngày càng tăng. Ngoài việc con báo sư tử con kia thỉnh thoảng \”múa võ\” trong bụng Hạ Tiểu Trùng thì cậu còn dễ bị chuột rút vào đêm, đi vệ sinh thường xuyên, eo đau nhức, chân sưng phù v.v … Các triệu chứng ngày càng nặng. Dáng người Hạ Tiểu Trùng nhỏ nhưng bụng lại to và nhô ra. Hạ Kính Thiên luôn cảm thấy tắc kè hoa nhỏ mang thai thật vất vả.

Cả hai càng ngày càng thân thiết. Mấy hôm nay Hạ Kính Thiên đã hiểu cách đối phó những lời từ chối của Hạ Tiểu Trùng. Nếu hắn hỏi cậu sẽ đều trả lời \”không sao\”, \”không đau\” hay đại loại thế. Hắn đã rút ra kinh nghiệm, không cần nói gì mà chỉ im lặng làm là được. Hạ Kính Thiên toả pheromone xoa dịu liên tục, lúc nửa đêm sẽ thức dậy xoa bóp chân cho Tiểu Trùng, còn bây giờ thì hắn đang bế Omega nhỏ đi vệ sinh.

Khi Chung Thái Băng đến khám thai lần thứ hai, y gần như chết lặng,

\”Đúng là tam cá nguyệt thứ ba khá vất vả nhưng em không thể để Tiểu Trùng không di chuyển chút nào được. Như vậy tiểu tử trong bụng sẽ lớn hơn dự định, đến lúc đó rất khó sinh.\”

Con báo sư tử to chăm vợ kĩ trong khoảng thời gian vừa rồi như bị tạt một gái nước lạnh mà khô héo. Hắn nhìn chằm chằm cái bụng tròn của Hạ Tiểu Trùng như muốn bắn sự thù ghét vào cho con báo sư tử nhỏ đang vui vẻ ở trong.

Sau lần khám thai hai người đã thêm một hoạt động khác vào thói quen sinh hoạt hàng ngày. Sau bữa tối cả hai sẽ đi dạo hai lần trên con đường sỏi trong công viên nhỏ gần nhà.

Thời tiết càng về cuối thu càng lạnh. Tắc kè hoa rất sợ lạnh nên trước khi ra ngoài Hạ Kính Thiên đã chọn trong tủ một chiếc áo len cao cổ màu trắng và quần lông cừu cho Hạ Tiểu Trùng. Sau đó nghĩ nghĩ một chút lại lấy thêm một chiếc khăn nhung cùng màu
quấn cậu thành cái bánh bao mới yên tâm ra ngoài.

Ban đêm có gió lạnh, những chiếc lá khô bị dẫm phát ra âm thanh giòn giã. Trời tối. Mặt trời lặn nhường chỗ cho vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời. Bàn tay lạnh của Hạ Tiểu Trùng được bàn tay nóng ấm của Hạ Kính Thiên nắm lấy cho vào túi. Hơi ấm dễ chịu từ  lòng bàn tay truyền đi khắp cơ thể.

Hai người tay trong tay chậm rãi đi dạo, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.

\”Tiểu Trùng, vì sao lại gọi là Tiểu Trùng?\”

\”Vì anh nói với trong táo sẽ có sâu.\”

\”Vậy tại sao không gọi là Hạ Quả Táo?\”

Hạ Tiểu Trùng không nhịn được bật cười thành tiếng. Nửa khuôn mặt nhỏ bị che trong chiếc khăn mềm mại nên Hạ Kính Thiên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt cười cong lên của cậu. Ý thức được mình đang nhìn trộm người kia hắn không khỏi ho khan hai tiếng che đi sự xấu hổ.

Hạ Tiểu Trùng nắm chặt bàn tay giải thích: \”Tôi không có cười nhạo anh.\”

\”Tôi nhớ lại một kỷ niệm ấm áp, một cuộc đối thoại giống vậy. Tôi cười vì vui và cảm động.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.