[H Văn – Song Tính – Đang Beta] Mỹ Bào Thiếu Niên Lại Ra Nước – Chương 35 (cốt truyện): Chẳng lẽ, hai bọn họ phải kết thúc ở đây sao? – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[H Văn – Song Tính – Đang Beta] Mỹ Bào Thiếu Niên Lại Ra Nước - Chương 35 (cốt truyện): Chẳng lẽ, hai bọn họ phải kết thúc ở đây sao?

BẠN ĐANG ĐỌC

Tên Hán Việt: Mỹ bào thiếu niên lại ra thủy
Tác giả: Tiểu Nãi Ngưu Uy Nãi
Truyện kể về cuộc sống ngọt ngào của ông chủ tiệm đồ nướng và bé bào ngư tinh xinh đẹp hay chảy nước.
CẢNH BÁO: H tục, thô bạo, khẩu vị nặng KHÔNG DÀNH CHO TUỔI DƯỚI 18.
CP c…

#dammy
#hiendai
#htuc
#hvan
#nhượcthụ
#songtính
#sung

Tộc Bào ngư có tuổi thọ khoảng 300 năm, tuổi thành niên lại giống loài người, vào năm 18 tuổi họ sẽ hoá hình, từ đó biến thành hình thái Huyễn Thể mỹ mạo.

Quá trình hóa hình là một cửa ải quan trọng trong cuộc đời mỗi Bào Ngư tộc, bọn họ chỉ có thể dựa vào bản thân để hoàn thành quá trình khảo nghiệm năng lực và ý chí. Nếu không thể thuận lợi hóa hình, chỉ đành sử dụng thuốc hỗ trợ, nhưng nếu như vậy tuổi thọ và sức chiến đấu của người đó sẽ thấp hơn hẳn so với cùng tộc.

Quỳnh Thủy năm nay mới 17 tuổi, nếu em ấy bây giờ đã tiến hành hóa hình chỉ có thể có một nguyên nhân. Bảo bảo sắp ra đời. Tộc bào ngư khi sinh sản cần phải biến về hình thái Huyễn Thể.

Quỳnh Ý nghe tộc nhân báo Quỳnh Thủy đã thành công hóa hình, anh cũng yên lòng. Đối với tộc Bào Ngư mà nói, hóa hình mới là cửa khó, còn sinh sản thì không phải. Chỉ cần ngủ một giấc, ngắn thì mấy giờ, lâu thì hai ba ngày, bảo bảo sẽ tự mình chui ra. Không có bất cứ đau đớn hay nguy hiểm gì, đây cũng là sự thiên vị của Hải thần với tộc Bào Ngư.

Quỳnh Thủy đã vượt qua được cửa ải khó nhất, không lâu sau, một bảo bảo đáng yêu sẽ bước vào thế giới này.

Thật là tốt quá, một sinh mệnh hoàn toàn mới. Quỳnh Ý nghĩ vậy, trong lòng khó nén nổi xúc động.

Quỳnh Thủy có bảo bảo, Tần Liên cũng có bảo bảo, cho dù đứa con đó là của ai, nhưng bọn họ đều là vì người mình yêu mà nuôi dưỡng một sinh mệnh mới, cảm giác sẽ như thế nào nhỉ.

Trong lòng Quỳnh Ý có vài phần hâm mộ lẫn phiền muộn.

***

Chu Thừa ủ rũ cụp đuôi đi xuống dưới lầu, hắn thật sự không biết bản thân phải làm gì mới có thể khiến Quỳnh Ý hồi tâm chuyển ý.

Chẳng lẽ, hai bọn họ phải kết thúc ở đây sao?

Bây giờ là lúc mọi người đã đi làm hết, xã khu im ắng, chỉ có tiếng ve ồn áo náo động. Mặt trời chói chang tỏa nắng, trán Chu Thừa toàn là mồ hôi, nhưng hắn giống như muốn tự ngược bản thân chỉ đứng bên ngoài xe, nhất quyết không chịu vào.

Hắn chần chừ, hắn sợ hãi nếu bản thân bước vào xe, hắn thật sự sẽ mất đi Quỳnh Ý. Nhưng mà, hắn có cái gì để mất sao, căn bản mà nói, hắn còn Quỳnh Ý để mất sao.

Quỳnh Ý không cần hắn nữa rồi, hắn lăn lộn hai ngày, cũng chưa biết được nguyên nhân là gì.

\”Cậu trai trẻ, lại là cậu sao? Trời nóng như thế, sao không kiếm chỗ nào râm râm mà đứng?\”

Lại là bác gái lúc trước, dùng giọng nói phổ thông pha lẫn khẩu âm phương nam hỏi chuyện.

Lúc này Chu Thừa không khác gì chó nhà có tang, \”Không cần, chắc cháu sắp phải đi rồi.\”

Bác gái từ xa đã thấy Chu Thừa đứng ngốc bên xe đã lâu, bà sống cả đời có chuyện gì chưa từng thấy, giả vờ vô tình hỏi, \”Đã làm bạn gái hết giận rồi sao?\”

\”······\”

Thấy Chu Thừa trầm mặc, bác gái liền hiểu rõ mọi chuyện, hôm qua bà còn cùng mấy chị em góp ý kiến cho cậu trai trẻ này, lúc sáng tập Thái Cực còn bàn luận chuyện này nữa đây.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.