Túc Yểu như vừa được vớt từ dưới nước lên, cơ thể ướt đẫm, không những thế, ngọn lửa nóng rực còn đang len lỏi dưới da thịt nàng.
Nàng gom hết chút sức ít ỏi, giơ tay về phía Đông Thanh, cử động cứng ngắc, nuốt vị tanh trong miệng xuống, nghẹn mãi mới thốt lên lời, thanh âm chứa chan khao khát, mềm như bông: \”Đông Thanh, Niên Niên khó chịu quá…….
\”
Đông Thanh vừa nghe Hùng Nâu báo tin liền chạy vội tới đây, vì nóng lòng mà sau lưng túa đẫm mồ hôi lạnh, hắn bước nhanh đến bên giường nàng, nắm tay Túc Yểu, giọng điệu bối rối: \”Khó chịu ở đâu? Sao Niên Niên lại khó chịu?\”
\”….
Không biết nữa….
\” Túc Yểu gắng nhìn rõ mặt Đông Thanh: \”Đông Thanh, chàng ôm ta đi……Người chàng mát quá….
\”
Tay Đông Thanh mát rượi nắm lấy tay nàng, phút chốc, cơ thể Túc Yểu bỗng nhúc nhích được.
Nàng khát quá, mà Đông Thanh tựa như nguồn nước của nàng.
Đông Thanh nghe theo, ôm nàng vào lòng, vì tư thế đứng mà hắn xoải một chân lên giường.
Hắn vừa thấy không ổn, Túc Yểu đã hôn lên môi hắn.
Túc Yểu hôn không theo trình tự nào cả, Đông Thanh đảo khách thành chủ, cái lưỡi nhỏ bị hắn nút mạnh mới dần mềm lại, hắn dịu dàng nhấm nháp, quyến luyến.
Túc Yểu bị hạ xuân dược.
Đông Thanh bỗng lần lữa không biết có nên tiếp tục không, cho tới khi ——
\”Đừng…….
Đông Thanh…….
\”
\”……….
\”
Nghe lời cự tuyệt của nàng, Đông Thanh nghiến răng, hắn cũng biết giờ chưa phải lúc, \”Đợi ta tìm thuốc giải!\”
Song, nháy mắt, Túc Yểu kéo hắn lại: \”Không…….
không phải….
ưm….
\”
Thời khắc này, Túc Yểu chỉ khao khát Đông Thanh ôm nàng vào lòng, hôn hít vuốt ve nàng, sao có thể bằng lòng cho hắn rời đi chứ: \”Không phải không được………\”
Đông Thanh quay đầu lại, nàng đành mặc cảm giác xấu hổ trong lòng, nói: \”Hình như ta……tiểu rồi….
chàng đừng……đừng ghét bỏ ta nhé……\”
Tim Đông Thanh run lên, sau đó mềm mại, nhũn bấy ra, hắn lại siết Túc Yểu vào lòng: \”Sao ta có thể ghét bỏ nàng được chứ?\”
Đông Thanh nhanh chóng phát hiện, không phải Túc Yểu tiểu, mà là……cô bé của nàng ướt rồi.
Dù mấy ngày trước, số thoại bản mà Đông Thanh đọc không nhiều, song quý ở chất lượng.
Thế nên, hắn hiểu vì sao Túc Yểu lại có phản ứng như vậy.
Lúc này, trên người Túc Yểu chỉ còn mảnh yếm đào, họng Đông Thanh khô ran: \”Niên Niên, nàng có tin ta không?\”