09
Tay chân cậu tê rần vì nóng, dòng máu đông đặc từ bao giờ bỗng tuần hoàn trở lại khiến cơ thể không thích ứng được. Cuối cùng, cơn ngứa kéo cậu ra khỏi bóng tối.
Phương Phùng Chí bị ánh sáng yếu ớt chiếu vào, cậu khẽ híp mắt lại. Một lúc sau, cậu đưa mắt nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng rất lớn, rất giống phòng khách sạn. Cảnh tượng cuối cùng trong trí nhớ bỗng xuất hiện, Phương Phùng Chí lạnh cả người. Bây giờ tuyến thể cậu rất ổn, không bị tức với nóng như bình thường, cũng không bị bỏng rát như trong kỳ động dục. Mà trái lại, nơi đó dường như đã được xoa dịu, không còn một chút cảm giác tồn tại nào. Thế nhưng Phương Phùng Chí không vui nổi, cậu chỉ thấy vừa hối hận, vừa khổ sở. Bởi cậu biết, việc này đại diện cho điều gì.
Cậu gắng nâng cánh tay vô lực lên, run rẩy sờ phía sau mình.
Vừa chạm vào chỗ tuyến thể có dấu răng rõ sâu một cái, Phương Phùng Chí đã giật bắn mình. Không biết Alpha động dục kia đã cắn mạnh như nào mà giờ chỉ cần chạm nhẹ một cái, cậu đã đau không chịu được, chẳng cần nhìn cũng biết chỗ đó bị cắn vô cùng thê thảm. Song kỳ lạ là trừ tuyến thể ra, cậu không cảm thấy khó chịu ở chỗ nào cả, chứng tỏ là cậu không bị đám Alpha kia xâm phạm.
Sao lại thế?
Phương Phùng Chí xốc chăn lên, có lẽ Alpha đó chỉ muốn đưa cậu đến đây để hưởng thụ một mình mà thôi. Dù thế nào thì cũng không thể ở lại đây được.
Cậu đang định xuống giường thì lại nghe thấy tiếng mở cửa. Cậu trừng mắt nhìn người đang đi vào.
Ra là một dì Beta chững tuổi, bà bưng khay tiến vào. Thấy Phương Phùng Chí trợn tròn mắt nhìn mình, bà dừng bước, mỉm cười hòa ái: \”Cậu tỉnh rồi à?\”
Phương Phùng Chí chưa kịp đáp lại, Beta đã bỏ khay xuống, \”Cậu chờ chút nhé. Dì gọi cậu chủ đã.\”
\”Cậu chủ\” mà bà nhắc đến chắc là Alpha kia, Phương Phùng Chí vân vê ga giường. Không biết đây có phải là phản ứng bình thường sau khi bị đánh dấu không mà hiện giờ cả người cậu không có một chút sức lực nào, cử động hai chân thôi đã khó, nói gì đến rời khỏi nơi này. Phương Phùng Chí đành ngồi im trên giường.
Tiếng bước chân ngoài cửa truyền vào, mùi pheromone quen thuộc theo âm thanh đó chầm chậm bay đến. Mùi khói súng tuy nồng nặc nhưng lại khiến Omega sau khi bị đánh dấu rất thích, pheromone này làm cả người cậu nóng lên. Phương Phùng Chí không thể kiểm soát những thay đổi sinh lý của mình, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay mướt mồ hôi.
Mùi hương đó càng ngày càng gần. càng ngày càng đượm. Phương Phùng Chí thậm chí còn không dám ngẩng đầu, cậu nặng nề gục xuống, thẩn thơ nhìn đống chăn nhăn nhúm trên giường. Tiếng bước chân của người nọ vang lên trong phòng, pheromone của Alpha bao bọc lấy cậu trong nháy mắt.
Cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc: \”Tỉnh rồi à? Cậu có cảm thấy khó chịu ở đâu không?\”
Phương Phùng Chí đờ người mất một giây, cậu ngẩng đầu lên —
Cậu trợn tròn mắt, ngỡ ngàng há hốc miệng, \”Là… Là anh?\” Cậu không ngờ rằng người trước mặt này lại là Alpha đưa cậu đến bệnh viện mấy tháng trước. Bởi vì người này từng bày tỏ thiện ý với mình nên Phương Phùng Chí cũng nhẹ nhõm hơn, cậu cảm thấy Alpha này không phải người xấu.