08
Mẫn Trì dựa vào lưng ghế, hai mắt khép hờ đầy mệt mỏi. Kỳ dịch cảm vừa kết thúc anh đã uống rượu nên giờ cơ thể không được thoải mái cho lắm.
Ánh đèn ngoài cửa sổ lướt qua mắt anh, Mẫn Trì dứt khoát nhắm mắt lại. Gương mặt anh tuấn, đẹp đẽ của Phó Bách Khải lại hiện lên trong đầu.
Hắn nói Omega kia không phải vợ hắn, cậu ta chỉ là người ở nhờ trong nhà.
Omega đã kết hôn nhưng chưa bị đánh dấu, vì một số lý do khó nói mà ở nhờ nhà người thân. Nghe qua thì lý do này có vẻ rất hợp lý, ngoài ra không còn lý do nào khác phù hợp hơn.
Nhưng Mẫn Trì không tin.
Anh không phải thằng đần. Mẫn Trì biết rõ kiểu người như Phó Bách Khải luôn tự cao tự đại, lúc nào cũng ngẩng cao đầu như một con thiên nga rồi nhìn những kẻ kém hơn mình bằng nửa con mắt.
Cho nên khi nghe thấy câu trả lời của Phó Bách Khải, Mẫn Trì không ngạc nhiên. Anh biết việc tự tiện suy đoán người khác là sai, nhưng dựa vào hiểu biết của anh, dù Omega kia có quan hệ gì với Phó Bách Khải thì hắn cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Gần đến tháng chín, trời đã vào thu, thời tiết cũng trở lạnh. Mẫn Trì vừa bước ra từ quán cà phê, chuẩn bị về nhà thì ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc. Anh quay đầu theo mùi hương ấy, đúng lúc nhìn thấy một Omega khoác áo gió vội vàng rời đi.
Hai người cách nhau khoảng chừng 50 mét mà Mẫn Trì vẫn ngửi thấy mùi hương này, có thể tưởng tượng được người đứng gần đó sẽ thấy nức mũi như nào.
Mùi nồng như vậy là vì động dục sao? Thuốc không uống mà lại chạy vào giữa đám đông thế kia chẳng khác gì đang cố tình gây rối loạn trật tự.
Mẫn Trì đứng yên một lát rồi xoay người đi về hướng ngược lại, chưa chắc là cậu ấy đến kỳ động dục, có lẽ do anh quá nhạy cảm với pheromone đó thôi. Anh quay lại nhìn thoáng qua, đã thấy đằng sau Omega có mấy tên đi theo, không biết là người qua đường hay là cố tình bám đuôi cậu. Trong mắt mấy kẻ đó lồ lộ thứ dục vọng bẩn tưởi, còn cậu thì không hề hay biết gì.
Mẫn Trì mất kiên nhẫn, anh cau mày, cuối cùng vẫn quay người đi theo.
Hai người bọn họ cách nhau một khoảng. Lúc này là giờ tan làm nên người bên ngoài rất nhiều, Mẫn Trì chỉ có thể dựa vào ưu thế về chiều cao để ngăn đám đông không nhìn thấy Phương Phùng Chí. Anh càng đến gần, mùi pheromone càng nồng đượm, quả nhiên là sắp động dục. Mẫn Trì nhìn xung quanh, hầu hết mọi người đều là Beta, nhưng cũng có không ít Alpha đã chú ý tới mùi pheromone này, ánh mắt dữ dằn nhìn Omega.
Trong kỳ động dục mà còn đến nơi đông người như vậy, thật đúng là điên rồi.
Anh đang định đi theo thì chợt bất cẩn đụng vào một người. Cốc cà phê trong tay Mẫn Trì hắt lên quần áo người nọ, một mảng áo bị nhuộm bẩn.
Chết tiệt.
Phương Phùng Chí không biết mình bị làm sao, lúc cậu đi làm thân thể đã hơi khó chịu, ban đầu cậu còn tưởng mình bị sốt nên đã xin sếp cho về sớm. Cậu ngơ ngơ ngác ngác đi đến ga tàu điện ngầm, bỗng nhiên khứu giác trở nên rất nhạy cảm, cậu ngửi được rất nhiều mùi khác nhau. Những mùi này khiến cơ thể cậu càng không thoải mái, lỗ hậu không ngừng tiết ra chất lỏng. Vì thế Phương Phùng Chí không dám đi vào trong đám đông nữa.