13
\”Phiền thật đấy, sao lại đông như này…\” Bạch Trinh vừa phàn nàn, vừa ôm cánh tay Phó Bách Khải dựa vào người hắn.
Phó Bách Khải liếc cậu ta một cái, trong mắt lộ rõ vẻ phiền chán. Bạch Trinh vẫn còn đang mềm nhũn nói chuyện, hoàn toàn không để ý biểu tình của người bên cạnh. Lúc cậu ta ngẩng đầu lên, Phó Bách Khải đã dời tầm mắt ra chỗ khác.
\”Sao anh không nói gì vậy?\”
Alpha không để ý đến Omega này.
Lòng Bạch Trinh hơi khó chịu vì bị hắn phớt lờ, cộng thêm đau chân nên cậu ta càng bực bội hơn, \”Anh đang bực mình cái gì?\”
Răng hắn nghiến kèn kẹt, Phó Bách Khải nhìn Bạch Trinh. Gần đây hắn càng ngày càng cảm thấy mất kiên nhẫn với tính tình hơi tý là nóng nảy của cậu ta. Hồi còn là học sinh hắn không để ý đến điều này, lúc ấy chỉ một mực đắm chìm trong ánh mắt hâm mộ của người khác, cảm thấy mình tìm được một Omega xứng đôi vừa lứa cực kỳ. Sống với cậu ta một thời gian dài, hắn chỉ thấy toàn là tật xấu của cậu ta, nói nhiều, nghĩ nhiều, lắm điều nhưng lại không có đầu óc. Ngoại trừ lúc chịch nhau trên giường ra thì chẳng có tác dụng gì, chỉ tổ gây phiền phức.
\”Không bực mình.\”
Omega hiển nhiên không tin, \”Là bởi vì người vừa rồi?\” Cậu ta đảo mắt một vòng, cau mày, \”Hay là vì người trong lòng anh ta?\”
Phó Bách Khải nhìn bảng đăng ký phía trước, không thể phủ nhận rằng tuy Bạch Trinh không thông minh, nhưng giác quan thứ sáu lại rất chuẩn. Đúng là hắn có hơi để ý đến Omega được Mẫn Trì ôm trong ngực kia. Hắn cảm giác Omega này rất quen thuộc, bất luận là thân hình hay là mùi pheromone đều khiến hắn nhớ tới người vợ hờ của mình. Thế nhưng chỉ thấy hơi giống mà thôi, hắn lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn người nọ gửi cho hắn cách đây không lâu rồi nhấn xóa bỏ.
Hắn cũng không nghĩ Omega được Mẫn Trì ôm trong ngực lại là Phương Phùng Chí. Đừng nói hai người bọn họ có quen nhau hay không, dù có quen thì sao Mẫn Trì có thể vừa ý một Omega tầm thường như vậy?
Lúc lái xe về nhà, Phương Phùng Chí ngồi thu lu ở ghế sau, không nói lời nào, nhìn từ gương chiếu hậu chỉ có thể thấy mỗi sườn mặt cậu.
Im lặng hồi lâu, Mẫn Trì không nói chuyện, Phương Phùng Chí lại mở lời trước, \”Ngài Mẫn, anh quen hai người kia à?\”
Có vẻ cậu đã bình tĩnh lại, giọng nói không còn âm mũi, nếu không phải viền vẫn hồng thì chẳng ai biết mười mấy phút trước người này đã khóc thảm thiết như nào.
\”Alpha kia là nhân viên ở công ty tôi.\” Vẻ mặt Omega hơi lúng túng, cậu không biết anh đang nhìn cậu nên vẫn vờ bình tĩnh, \”Vậy à…\”
Mẫn Trì không vạch trần cậu, nhìn cậu thế này có nghĩa anh đoán không lầm, Phó Bách Khải không đơn giản là chỉ có quan hệ họ hàng với cậu. Thế nhưng nếu Phương Phùng Chí không muốn nói, anh cũng chẳng hỏi làm gì.
Hai người cùng về biệt thự. Mẫn Trì đứng cạnh Phương Phùng Chí, thấy cậu cứ cầm mãi điện thoại, mở tin nhắn ra như đang đợi người trả lời. Đáng tiếc là khung trò chuyện vẫn dừng ở tin nhắn cậu gửi một tiếng trước: \”Anh đang làm gì vậy?\”