Trước cổng trường Đại học Seoul nổi tiếng, cậu sinh viên với đôi mắt to tròn long lanh đứng đó một mình nhìn ra xa xăm, dường như cậu đang tò mò về mọi thứ xung quanh vậy. Hôm nay là ngày Yujin chính thức trở thành tân sinh viên, là ngày đầu tiên cậu bước vào ngôi trường mà mình mơ ước bấy lâu nay. Đối với một omega trội tự phong như cậu thì đúng là cảm xúc lúc này thật lâng lâng khó tả.
Từ phía xa, Yujin chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, chính là người con trai mà cậu thầm thương trộm nhớ suốt 3 năm học trung học, Kim Gyuvin. Mái tóc nâu xoăn nhẹ, dáng người cao gầy khoác một chiếc balo bên vai trái nhìn đơn giản mà lại vô cùng thu hút.
Yujin vốn không giống với omega bình thường dễ bị người ta bắt nạt, bản thân cậu luôn tự tin mình là một omega trội nên có thể sẵn sàng chủ động theo đuổi alpha nếu như cậu thích. Vì vậy khi lần đầu tiếp xúc với Gyuvin, cậu đã bị hấp dẫn bởi mùi hương bạc hà trên người anh để đến tận bây giờ cậu vẫn không thể dứt ra được mà quyết tâm theo đuổi anh cho bằng được.
Yujin vội vàng hớt ha hớt hải đuổi theo anh. Vốn dĩ cậu không phải là người thông minh xuất chúng, thành tích học tập từ Tiểu học lên đến Trung học đều không có gì là nổi bật cả. Nhưng cậu đã bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể thi đậu vào ngôi trường này để tiếp tục được học chung với anh, và cũng là để thực hiện những lời năm đó anh đã nói với cậu.
\”Nếu cậu thi đậu Đại học Seoul thì hãy mơ đến việc tỏ tình với tôi\”
Câu nói lạnh lùng hồi đó của anh từ khi nào đã trở thành động lực giúp cho cậu quyết tâm ôn tập và đạt được thành quả ngày hôm nay. Nghĩ lại quãng thời gian đó quả thực là không hề dễ dàng gì. Bây giờ đã đến lúc hưởng trái ngọt rồi, cậu không thể chờ đợi thêm một giây một phút nào nữa.
Cậu dần gia tăng tốc độ từng bước chân để theo kịp người con trai ấy. Nhưng lúc cậu vừa đưa tay ra định chạm vào vai anh thì cánh tay đã bị ai đó giữ lại. Cậu đứng đó nuối tiếc nhìn anh đi xa dần.
\”Han Yujin! Tôi không hiểu được tại sao một thằng nhóc như cậu, học hành chẳng đâu vào với đâu lại có thể thi đậu Đại học Seoul đó\”
Giọng nói đầy giễu cợt vang lên bên cạnh cậu. Thì ra đó là cô bạn Kang Eunjin học cùng lớp với cậu hồi Trung học.
\”Cậu hiểu hay không thì tôi cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu. Chính xác thì tôi đã thi đậu rồi đó\” Yujin hất tay cô ả ra, tính tiếp tục đuổi theo Gyuvin thì lại bị một cô bạn khác ở bên cạnh chặn lại.
\”Eunjin à? Cậu đúng là ngốc mà. Ba người ta là quan chức cấp cao của Bộ giáo dục đó\”
Ahn Heewon cười mỉa mai.
\”Các cậu nói vậy là có ý gì? Tôi là tự mình thi vào đây nhờ thực lực, ba tôi thì có liên quan gì ở đây chứ hả?\”
Vốn dĩ Yujin và mấy người này quan hệ không hề tốt, cậu cũng không muốn đôi co với bọn họ làm gì. Nhưng bọn họ nói như vậy không khác gì phủ nhận công sức nửa năm trời cắm đầu vào sách vở ôn tập của cậu. Ai đời chịu được!
\”Thực lực? Thực lực của ba cậu thì đúng hơn. Không biết ba cậu đã bỏ ra bao nhiêu tiền để cậu đậu vào đây\”
Ahn Heewon đảo mắt qua nhìn cậu rồi quay sang Eunjin.