Từ Minh Hạo đáp lại: \”Khu biệt thự Đông Thành.\”
Ngô Thâm Trầm không quan tâm lắm, nhíu mày hỏi: \”Hoá ra là nó cũng ở đấy, bảo sao hai người quen biết nhau.\”
\”Vâng, bọn em biết nhau từ hồi ở nhà trẻ Đông Thành.\” Từ Minh Hạo nhớ lại quá trình quen biết với Kim Mẫn Khuê, không nhịn được mỉm cười.
Ngô Thâm Trầm lại hỏi: \”Nó ở chỗ nào khu bên ngoài Đông Thành? Khu phía đông hay là phía tây?\”
\”Cậu ấy không ở khu bên ngoài.\”
\”Thế nó ở đâu?\”
\”Cậu ấy ở khu đại viện bên trong.\”
Ngô Thâm Trầm giật mình, gã biết người ở trong khu đại viện của Đông Thành đều là người nhà của quân nhân, lập tức cảm thấy chột dạ, nhưng nghĩ kĩ lại thấy mình không thể mất mặt như thế được, quân nhân thì sao, chẳng lẽ quân nhân nào gã cũng phải sợ?
Gã tự cho mình một viên thuốc an thần, hất cằm lên, lời nói như mây bay gió thoảng: \”Nó ở chỗ nào trong khu đại viện? Em đừng có dài dòng nữa, nói hết trong một câu đi.\”
\”Vâng.\” Cuối cùng Từ Minh Hạo cũng ngẩng đầu lên, theo nguyện vọng của gã, nói hết trong một câu: \”Cậu ấy ở trung tâm đại viện, chính là chỗ có bảo vệ với lính canh nhiều nhất, anh đi ngang qua là sẽ thấy, nhưng chắc anh không có cơ hội đi đến đó.\”
Xung quanh nhà họ Kim đầy bảo vệ với lính canh, nếu có người lạ muốn đi vào, chắc chắn sẽ bị mời đến phòng bảo vệ trước, bị điều tra gia cảnh rồi thân phận, chắc chắn không thể gặp Kim Mẫn Khuê trong một ngày được.
\”…\” Ngô Thâm Trầm im lặng một cách kì quái, sắc mặt thay đổi liên tục: \”Nó… Ở với ai? Em có biết ba mẹ nó làm cái gì không?\”
Từ Minh Hạo suy nghĩ: \”Cái này không nói được.\”
Ngô Thâm Trầm nhíu mày, cúi đầu suy tính một lát. Kim Mẫn Khuê có thể ở vị trí trung tâm của đại viện quân đội, nhà nó còn có nhiều bảo vệ với lính canh như vậy, chắc chắn là nó ở chung với một nhân vật quan trọng của tinh tế.
Rất có thể là sĩ quan cao cấp của quân khu, gã lập tức giật bắn mình, không dám nghĩ thêm là vị quan quân này có chức vụ gì, gã mới nghĩ đến đó đã run lẩy bẩy trong lòng, âm thầm cảm thấy mình may mắn, cũng may năm đó là Kim Mẫn Khuê đánh gã, chứ không phải là gã đánh Kim Mẫn Khuê.
Nhà gã chỉ là dân buôn bán bình thường, khu bên ngoài của Đông Thành cũng không tới được chứ đừng nói là đi vào bên trong. Gã đưa tay khẽ lau mồ hôi trên trán, chỉ mấy phút thôi mà trán gã đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Gã càng nghĩ càng thấy sợ, lúc ngẩng đầu lên nhìn Từ Minh Hạo, lập tức ngồi ngay ngắn lại, không dám dạng chân cà lơ phất phơ này nọ nữa.
Từ Minh Hạo không để ý tới một chuỗi động tác của gã, cậu cúi đầu đã thấy Kim Mẫn Khuê vừa nhắn thêm một tin.
Kim cục cưng: Thằng Ngô Thâm Trầm đó háo sắc lắm đúng không? Cậu nói cho thằng đó là, nếu nó đính hôn với cậu, sau này một lần nó trèo tường* tớ sẽ đập nó mười trận. Trừ khi nó thanh tâm quả dục cả đời, không ve vãn người khác, còn không tớ cho thằng đó đời này không ra khỏi bệnh viện được.