Thẩm Thừa ăn no xong mới đặt đũa xuống. Y cân nhắc trong lòng một chút, nhìn Kim Mẫn Khuê rồi hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: \”Thiếu tướng Kim, tôi nghe nói gần đây hải tặc cực kì hung hăng ngang ngược, không biết liệu thành phố An có gặp nguy hiểm hay không?\”
Kim Mẫn Khuê chống tay đỡ cằm, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
Anh nói với giọng trầm thấp: \”Cậu yên tâm, bảo vệ nhân dân, bảo vệ đế quốc được an toàn là trách nhiệm của quân nhân chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ từng người dân của thành phố An, chỉ cần quân đội còn tồn tại thì mọi người không cần phải lo lắng. Nếu như có nguy hiểm thì chúng tôi sẽ lập tức hộ tống tất cả rời khỏi thành phố, nhất định sẽ cố gắng hết sức để bảo đảm cho sự an toàn của mọi người.\”
Thẩm Thừa nghe xong, không hiểu sao cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Dường như trên người Kim Mẫn Khuê bẩm sinh đã có một cái gì đó khiến cho người khác phải tin phục.
Lúc này y mới cảm thấy Kim Mẫn Khuê đúng là thiếu tướng của thành phố An.
Trước khi y đến thành phố An, y đã nghe ba mình nói chuyện rằng thiếu tướng thành phố An là cháu ruột của nguyên soái Lư, có khí phách cực kì giống nguyên soái năm xưa, tuổi trẻ tài cao, còn trẻ như vậy đã có thể dùng bản lĩnh của mình gây dựng nên thành tựu ở trong quân đội. Lúc đầu y rất sùng bái vị thiếu tướng này, mong chờ có một ngày có thể gặp được người thật.
Chỉ là vừa rồi y chứng kiến bộ dạng sợ đau của Kim Mẫn Khuê, hình tượng thiếu tướng trong lòng y không khỏi sụp đổ rầm rầm. Nhưng lúc này nghe được lời Kim Mẫn Khuê nói, thấy bộ dáng này của anh mới nhận ra đây là dáng vẻ mà thiếu tướng nên có.
Y tự an ủi mình, vừa rồi Kim Mẫn Khuê kêu đau chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, ai cũng có lúc sợ đau mà, cho dù có là thiếu tướng thì cũng là người trần mắt thịt, sợ đau là chuyện rất bình thường.
\”Tiểu Hạo, cậu không cần phải băng bó như vậy cho thiếu tướng.\” Thẩm Thừa nhẹ nhàng cười với Từ Minh Hạo, không có ý nói vết thương của Kim Mẫn Khuê quá nhỏ, chỉ khuyên nhủ: \”Như vậy trông hơi quá, cậu bôi chút thuốc cho anh ấy có khi sẽ khỏi nhanh hơn.\”
Y cảm thấy có lẽ là do Kim Mẫn Khuê không nỡ từ chối ý tốt của Từ Minh Hạo nên mới để cho Từ Minh Hạo bó tay mình thành như vậy. Kim Mẫn Khuê là thiếu tướng, chỉ bị xước nhẹ đã băng bó nghiêm trọng như vậy, nói ra sẽ rất mất mặt. Với lại vết thương kia, cho dù không cần băng bó hay bôi thuốc thì qua mấy ngày cũng sẽ khỏi thôi.
Từ Minh Hạo lắc đầu, tiếp tục cúi đầu chăm chú băng bó, cậu nói: \”Da Kim Mẫn Khuê rất mỏng manh, nếu như không xử lý tốt thì sẽ để lại sẹo.\”
\”Sẹo là huân chương của đàn ông, có sẹo thì thôi, qua mấy năm là hết ấy mà.\” Thầm Thừa lơ đễnh nói.
Đàn ông con trai có một hai vết sẹo thì có làm sao, thiếu tướng thành phố An là người đàn ông mạnh mẽ cứng rắn chẳng lẽ lại sợ có sẹo?
Y nói xong, nhận ra không khí trở nên im lặng, không nhịn được ngẩng đầu lên thì thấy cả Từ Minh Hạo và Kim Mẫn Khuê đều đang trợn mắt với mình.


