Trên trán Từ Minh Hạo lấm tấm mồ hôi, đôi gò má ửng hồng, lúc nói chuyện còn bị hụt hơi, không biết là chạy từ chỗ nào tới.
Bánh gatô trong tay cậu kém xa cái bánh gatô sáu tầng trong bữa tiệc sinh nhật, nhưng ngọn nến trên bánh lại sáng vô cùng, dường như có thể thắp sáng cả đôi mắt tăm tối của Kim Mẫn Khuê.
Từ Minh Hạo nhìn Kim Mẫn Khuê, tự mình hát bài hát mừng sinh nhật, giọng hát trong trẻo vang lên trong màn đêm cực kì êm tai, khiến cho mù mịt trong lòng Kim Mẫn Khuê tan biến không còn chút gì.
\”Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday to Kim baby…\”
Nghe đến chữ \”Kim baby\”, Kim Mẫn Khuê không nhịn được phì cười. Anh đi qua mở toang cửa sổ, cúi đầu nhìn Từ Minh Hạo.
Từ Minh Hạo ngước mắt, đôi mắt cười thành hai vầng trăng nho nhỏ, dịu dàng nói: \”Kim cục cưng, nhanh lên mau ước đi.\”
Kim Mẫn Khuê lẳng lặng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, im lặng một lúc, anh bỗng nhiên thành kính chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Từ Minh Hạo không biết điều ước của Kim Mẫn Khuê là gì, nhưng cậu có thể thấy được là lúc ước nguyện, Kim Mẫn Khuê chưa bao giờ nghiêm túc như bây giờ.
Từ Minh Hạo không khỏi có chút tò mò, từ trước đến giờ Kim cục cưng muốn gì là có nấy, còn thứ mà cậu ấy muốn có như vậy sao?
Nhưng cậu cũng không hỏi, điều ước nói ra sẽ mất linh, cậu nhất định phải bảo vệ nguyện vọng của Kim Mẫn Khuê, để nguyện ước của anh trở thành sự thực.
Kim Mẫn Khuê cầu nguyện xong, mở mắt ra, cùng Từ Minh Hạo thổi tắt nến.
Từ Minh Hạo lấy quyển album ảnh từ trong ba lô ra, đưa đến trước mặt Kim Mẫn Khuê, vui vẻ nói: \”Quà sinh nhật!\”
Kim Mẫn Khuê cong môi, nhận lấy album ảnh, tháo cái nơ con bướm ra, muốn trực tiếp mở ra xem.
Từ Minh Hạo bỗng có chút xấu hổ, vội vàng đè tay anh: \”Chờ tớ đi rồi cậu mới được xem.\”
Kim Mẫn Khuê biết da mặt cậu mỏng, đành phải nghe theo cậu, đi đến bàn học, trân trọng đặt album ảnh lên trên, phía dưới còn cẩn thận lót một lớp vải nhung mềm mại.
Từ Minh Hạo không để ý tới hành động nhỏ này của Kim Mẫn Khuê, cậu cúi đầu lấy ngọn nến đã tắt ra khỏi bánh gatô, không nhịn được nuốt nước bọt, cậu nhoài nửa người qua khung cửa sổ, vui vẻ lắc chân.
Đợi Kim Mẫn Khuê quay lại, cậu dùng hai tay giơ bánh gatô lên, vui vẻ nói: \”Kim cục cưng, chúng ta mau ăn bánh gatô đi.\”
Kim Mẫn Khuê nhìn đôi mắt tròn xoe của Từ Minh Hạo, không nhịn được nở nụ cười đầu tiên trong ngày: \”Ừ.\”
Anh lấy dao nĩa, chia bánh ra làm hai, lấy một nửa ra cho Từ Minh Hạo, khẽ hỏi: \”Sao cậu không đi từ cửa vào?\”
\”Muộn rồi, tớ không muốn đánh thức ông và bác gái.\”
Từ Minh Hạo cầm lấy nĩa, bỏ quả cherry to trên miếng bánh của mình sang cho phần bánh của Kim Mẫn Khuê, thoáng nhìn đồng hồ, hơi gấp gáp nói: \”Ăn mau nào, sắp mười hai giờ rồi.\”