Từ ngày Khánh Khuất, một người rất nhớ người mình yêu, nhớ đến nổi mất cả sức khỏe, muốn hy sinh bản thân để được gặp người ấy.
…
\” Thuỵ Chi à, mẹ xin lỗi…, thật sự xin lỗi con vì mẹ mà Khánh mới… \” giọng nghẹn ngào như muốn bật khóc
\” không..không phải lỗi của mẹ, là lỗi của con, con phải xin lỗi mẹ và Khánh mới đúng… \” cô run rẩy nắm tay Tuyết Trâm
\” *hic* mẹ thật ngu ngốc..mẹ xin lỗi… \” giọng nghẹn ngào vô cùng cực
…
\” thưa chủ tịch, sắp tới chúng ta có cuộc họp quan trọng bên Hàn ạ \”
\” huỷ đi… \” một giọng lạnh băng cất lên
\” nhưng mà… \”
\” tôi đã nói là huỷ đi! Cô không nghe hả!? \” cô tức giận quát lên
\” a vâng..tôi xin lỗi, làm phiền chủ tịch rồi ạ… \” nói xong thư kí sợ sệt lùi về phía cửa
Cô ngồi đó ngước mặt lên trần, tay che mắt lại, hình ảnh Vương Vân Khánh hiện lên, nước mắt cô chảy dài xuống, miệng thì mếu lại như muốn khóc mà lại khóc không được.
19h20
*cạch*
\” a con về rồi mau vào ăn với hai mẹ nè, chắc con mệt lắm nhỉ \” nghe tiếng mở cửa Tuyết Trâm liền đi nhanh ra
\” … \”
\” con lại khóc hả? \” Tuyết Trâm nhìn mí mắt hơi đỏ liền biết
\” vâng… \” cô không còn lý do gì mà chối bỏ sự thật
Khi còn Khánh, mỗi khi cô khóc lén đều không muốn Khánh biết, sợ Khánh sẽ buồn mình và bỏ mình vì không chịu bày tỏ nỗi buồn cho Khánh, nhưng bây giờ thì lại không còn gì phải che giấu rồi nhỉ?.
\’ thật buồn cho một kiếp người \’
\’ thật thương cho một cuộc tình \’
\’ thật tiếc cho một nhan sắc \’
…
\” mẹ… \”
\” mẹ nghe… \” Tuyết Trâm cùng Linh Chi trả lời
\” con gửi nhờ cty này cho hai mẹ được không ạ? \”
\” hả? Con định đi đâu? \” Tuyết Trâm bất ngờ
\” con… \”
\” cứ nói,miễn là con vui \” Linh Chi nhẹ nhàng từ tốn từng lời nói, miệng hiện lên đường cong nhẹ
\” con sẽ đi du lịch..5 ngày 5 đêm… \”
\” vậy chừng nào con đi, con tính đi ở đâu? \”
\” con..tính về Việt Nam một chuyến \”
\” chừng nào con đi… \”
\” ngày mai ạ..con đã chuẩn bị hết rồi, mẹ đừng lo quá \” cô ngồi cúi mặt kìm lòng tự nhủ không được rơi nước mắt nhưng lại không được nước mắt cứ thế phản chủ mà rơi xuống
\” chắc con mệt lắm nhỉ, mau lên phòng nghỉ ngơi đi, đừng khóc nữa sẽ xấu đấy \” Linh Chi nhẹ nhàng xoa tấm lưng run rẩy
\” con xin lỗi… \”
\” không con không có lỗi, con là cô gái ngoan, mẹ và mẹ Trâm đều biết.., có phải không chị? \” mắt nhìn Tuyết Trâm một cái