Đã ba tháng trôi qua kể từ ngày Khuê đi. Lành vẫn ra vào trong nhà để chờ đợi cô, mỗi một ngày trôi qua là nàng lại ngóng trông thêm ngày kế tiếp vì nàng biết thời gian càng trôi nhanh thì ngày nàng gặp lại Khuê sẽ càng gần.
Nhìn lại cuốn lịch để trên bàn, Lành cầm lên cây viết chì gạch thêm ngày cuối cùng của một tháng nữa lại trôi qua để bắt đầu một tháng mới. Chỉ chín tháng nữa thôi thì nàng có thể gặp lại cô rồi. Hai đứa con bây giờ lớn lắm, tụi nó cứng cáp hết cả, suốt ngày ư a miết thôi.
Ngồi trong thau được má Lành tắm táp, hai đứa nhỏ khoái chí cười lên để lộ hai cây răng dưới mới nhú ra một ít trắng trắng. Nói thật nàng rất muốn đem khoe với Khuê, nhưng mà khoe làm sao được khi hai người đã cách nhau một khoảng địa lý quá xa.
\”Cha mày, đập nước bắn tùm lum!\” Lành mắng yêu ngắt vào gò má xinh xắn của hai đứa nhỏ. Nhớ ngày nào còn đỏ hỏn vậy mà bây giờ đã tròn quay như cái bánh bao thịt.
Bé Lam nó cũng lớn hơn đôi chút, mỗi ngày ở với Lành là mỗi ngày nó được nàng dạy làm đủ thứ khác nhau. Hôm nay Lành đã dạy nó cách làm bánh da lợn, nàng còn chỉ nó khuấy bột sao cho bột khi hấp chín lên dẻo, dai và không bị sượng.
Con bé nó có hỏi Lành là má Khuê đi khi nào về suốt, nó nói nó nhớ má Khuê, nó muốn nghe má Khuê hát cho nó nghe. Nó từng nói má Khuê trong mắt nó như một thần tượng vậy, nó ngưỡng mộ má Khuê nó vì má Khuê nó đẹp, giỏi, hát hay đã vậy còn giàu. Nó ước gì nó lớn lên cũng sẽ giống má Khuê, có một cái đầu óc thông minh để có thể làm nên chuyện lớn đỡ đần được hai má.
Lau khô mình mẩy cho hai cục vàng vô giá, Lành mặc lại quần áo cho tụi nó xong thì đợi tí nữa sẽ ẵm tụi nó qua nhà Khuê bên đó để cha má của cô có thể ẵm với nựng. Chuyện nàng hay lui tới nhà bên đó cũng đã quá quen thuộc rồi, tới ông cai tổng cũng không hạch họe gì hết, ông chỉ nhắc nàng ngày nào cũng ẵm tụi nó qua cho ông đặng ông đỡ buồn tay buồn chân.
\”Bưởi, đi thôi em, trễ rồi.\” Lành thấy con Bưởi đã tự thắt tóc xong thì nàng rất nhanh đã nhờ nó ẵm một đứa nhỏ cho nàng vì nàng một mình làm sao ẵm nổi một lượt hai đứa. Ai nói con đàn cháu đống vui đâu, nàng đây đẻ có hai đứa, nuôi thêm một đứa thôi mà còn muốn tắt thở đây nè.
Hai người bước đi trên đường đất có vài viên sỏi nhỏ, đoạn đường này đã thành quen thuộc với nàng suốt ba tháng qua vì nàng cứ đi đi lại lại từ nhà bên đây tới bên nhà của cha má Khuê miết.
Chuyện sống chung một làng thì sao tránh khỏi gặp mặt Hải được. Mọi hôm đi không gặp Hải vậy mà bữa nay xui sao chỉ vừa đi gần tới nhà của cha má Khuê là đã gặp cậu ta. Cậu ta vừa thấy Lành rồi thấy nàng với con Bưởi còn ẵm thêm hai đứa nhỏ thì cậu ta nhìn nàng với hai đứa nhỏ chăm chăm. Cậu ta biết chắc chắn đây là con của cậu ta, vì Lành còn đứa con nít nào khác để ẵm ngoài hai đứa này.
\”Lành, em làm ơn cho anh nhìn mặt con.\” Hải thấy Lành là liền bám theo như đỉa đói, cậu ta cứ kỳ kèo xin Lành cho cậu ta ẵm con rồi nhìn mặt con vì cậu ta nhớ tụi nó.
\”Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì cậu mới buông tha cho tôi?\” Lành chau mày rẽ sang một hướng khác để tránh mặt Hải, nàng đã quá mệt mỏi khi bị cái con người mang danh chồng cũ này làm phiền rồi.